Nữ Thần Y Bảy Lượng Bảy

Chương 11



Ta bắt đầu thử lấy thân phận mới hòa hợp với Lục Cửu Chu, như thể chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau qua vô số thời không song song.

Khi thoát khỏi cái bóng Trì Văn Âm quá khứ, trở thành Trì Văn Âm một lần nữa, rất nhiều ràng buộc trong quá khứ đều có thể thấy rõ.

Cuộc sống bình yên hằng ngày vừa quý giá vừa ngắn ngủi, khi Lục Cửu Chu chuẩn bị tòng quân thì vừa hay nhận được lệnh bí mật.

[đảm nhiệm chức tướng quân; giả bộ đầu hàng; lợi dụng dị năng của Trì Văn Âm ám sát hoàng đế Ly Nhung].

Kế hoạch rất hoàn hảo.

Nhưng đời này Lục Cửu Chu quyết định muốn đường đường chính chính mà thắng.

Phải tranh giành từng tấc đất của nước Đại Lương.

Trận đánh kéo dài khoảng chín tháng, ta chạy thoát vào tháng thứ ba.

Hoàng đế của nước Ly Nhung căn bản không cần phải tốn công đi giết, lòng bàn chân hắn có một nốt ruồi liên quan đến huyệt đạo, bảo đảm năm sau không thể ăn tết nguyên tiêu được nữa.

Khi đại quân đến gần, ta đứng ở trên tường thành, vận dụng thị lực ghi nhớ kỹ năng, huyệt đạo và thương tích của tướng địch, vẽ thành một bức tranh.

Bên ta cứ một trăm hộ sẽ được nhận một bản sao bức vẽ.

À, thuận tiện, ta còn vẽ mẫu yếm của công chúa Ly Nhung, sao chép suốt đêm.

Mỗi con ch.ó trong đội quân khuyển của hai quân đều được nhận một phần mẫu vật.

Công chúa Ly Nhung tức giận đến mức dậm chân, thề nhất định phải c.h.é.m ta thành nghìn mảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta không quan tâm, ngày sau Ly Nhung chiến bại, công chúa gì đó, chẳng qua chỉ là lễ vật cầu hòa mà thôi.

Ta ngày ngày thắp hương cầu nguyện, hy vọng công chúa sẽ lỗ mãng như xưa, sớm sai người tới g.i.ế.c ta.

Cũng may trời xanh có mắt, bởi vì hành sự quá rêu rao, ta lấy thân phận quân sư bị Ly Nhung ám sát.

Vụ ám sát này rất tốt, vừa hay giúp ta giả c.h.ế.t thoát thân. Nhìn quân trướng bị thiêu đốt trong ngọn lửa hừng hực, ta quay đầu ngựa lại.

Nghĩ đến việc bình yên định cư không thích hợp với ta, mỗi khi muốn dừng lại sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Thôi thì cứ tiếp tục phiêu bạc, đi khắp non sông gấm vóc, cũng trợ giúp càng nhiều người hơn.

“Liệu có thể gặp lại không.”

Thiên Thanh

Lục Cửu Chu thử thăm dò hỏi ta.

Ta nắm chặt dây cương, nhìn những đóa hoa trên núi xa xa được chiếu sáng bởi ngọn lửa nói: “Lục Cửu Chu, ngươi là người tốt.”

“Ta tin mỗi một đời luân hồi, ngươi nhất định sẽ đánh thắng trận này, chúng ta cũng từng ở bên nhau.”

“Được”.

Vẻ mặt Lục Cửu Chu trở nên vui sướng, ánh mắt sáng quắc như thép:

“Chờ ta đánh thắng trận này sẽ đi tìm nàng!”

Ơ không, kỳ thật… ý ta không phải vậy.