Mưa to ập tới như dự đoán, nước lũ tràn từ thượng nguồn, bao phủ vô số ruộng đồng màu mỡ.
Trưởng thôn sai người mở hết cửa Đăng Tiên Các ra, nước lũ tràn qua lầu một.
Tòa lầu các có tuổi đời trăm năm này lại một lần nữa che chở cho bá tánh quanh thôn.
Người già, phụ nữ và con nít di dời lên trên lầu tị nạn, thanh niên trai tráng thì đi vận chuyển vật tư.
Hoắc Thừa Phong là công tử nhà quý tộc, chỉ huy thích đáng, trợ giúp trưởng thôn thu xếp cho mọi người gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ phát sinh tình huống phân phối vật tư không đều.
Sau khi nước lũ rút, lục tục có người nhiễm phải dịch bệnh, nôn mửa, đi tả không ngừng.
Ta chia Đăng Tiên Các làm mấy khu vực, dựa theo tình trạng bệnh nặng hay nhẹ và độ tuổi mà cách ly bọn họ.
Thiên Thanh
Quanh vùng người bán dược liệu tăng giá vô tội vạ, dược liệu mà ta dự trữ vừa hay có tác dụng.
Miễn phí phân phát theo đầu người, chỉ hi vọng cứu được từng người một.
Ta cười xin lỗi trưởng thôn, đã hẹn ba phần lợi nhuận, hiện tại coi như sôi hỏng bỏng không.
Trưởng thôn chắp tay với ta, nói một tiếng “Văn Âm nương tử có tấm lòng bao la”.
Bảng hiệu “bảy lượng bảy” của ta bị lũ lụt cuốn trôi.
Ta bịt kín khăn che mặt, trở lại làm Trì Văn Âm tốt bụng cứu người và chữa thương.
Mỗi ngày xem bệnh không ngừng, chỉ ngủ được chưa đầy hai canh giờ.
Lục Cửu Chu và Hoắc Thừa Phong thay phiên nhau pha chế, nấu thuốc, chăm sóc người bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy vậy, mắt ai nấy đều đỏ hoe vì thức khuya.
Mấy ngày sau, tình hình bệnh dịch được khống chế.
Biên quan truyền đến tin tức, Ly Nhung thừa cơ này dấy binh tấn công Đại Lương.
Nghe nói mấy thị trấn này có y dược, thương binh từ tiền tuyến được sắp xếp về đây.
Ta nắm đao và nhíp, đi qua khắp các lều trại, vận dụng hết thị lực quan sát chỗ bị thương của binh lính, loại bỏ cát sỏi trong vết thương, đào ám khí sâu trong da thịt, gặp vết thương bị thối rữa cũng cắt bỏ.
Y thuật của ta dần dần truyền xa, Lục Cửu Chu và Hoắc Thừa Phong bắt đầu tỏ ra lo âu.
Ngẫu nhiên hỏi, bọn họ cũng chỉ nói vì chiến sự giằng co mà lo lắng.
Mấy ngày liền màn trời chiếu đất và mệt nhọc, thân thể của ta bắt đầu thiếu hụt sức lực.
Ngày ấy ta đang cố định vết thương cho một binh lính bị gãy chân, khi đứng dậy lập tức trước mắt tối sầm, ngã đập đầu xuống đất.
Hoắc Thừa Phong cõng ta chạy như bay về nhà, gào to gọi Lục Cửu Chu.
Lục Cửu Chu vội chạy ra ngoài, thảo dược rơi đầy đất, vội vào theo vào phòng.
“Ngươi hiểu nàng ấy hơn ta, nàng ấy làm sao vậy, đời trước nàng ấy đâu có té xỉu!”
Lục Cửu Chu nhìn lướt qua tà váy ta, vội vàng đắp chăn lên, nhẹ giọng nói:
“Không có trở ngại gì, ngươi cứ trông chừng, ta đi nấu một chén nước đường gừng.”
Lục Cửu Chu xoay người vào phòng bếp.
Hoắc Thừa Phong ngồi ở trên giường suy nghĩ một lát, bỗng nhiên đỏ mặt.