Những tấm thiệp mời từ Nguyên phủ được gửi đi khắp nơi, phô trương đến mức dường như đang nói với cả thiên hạ: Nguyên Nghị Thần ta, sủng thiếp diệt thê, mau đến tố cáo ta đi!
Triều đình đã lâu không có chuyện lớn, đám ngự sử đang buồn rầu không biết làm sao để thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt Bệ hạ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Bệ hạ không chỉ công khai quở trách Nguyên Nghị Thần, mà còn giáng tước hầu của hắn ta xuống tước bá.
Ta ngồi trong quán rượu, vừa uống trà, vừa nghe khách bàn bên cạnh tám chuyện, hắn ta nói có sách mách có chứng, cứ như là thật vậy.
Quán rượu này cũng là sản nghiệp của ta, đi theo con đường cao cấp, khách hàng đều là những người không phú cũng quý.
Lầu hai là nhã gian, để tránh tai vách mạch dừng, giấy dán cửa sổ ở đây chỉ một lớp mỏng. Địa điểm cũng đủ rộng, chỉ cần hơi kiềm chế một chút, bàn bên cạnh tuyệt đối sẽ không nghe thấy cuộc trò chuyện.
Mà vị dũng sĩ ở bàn bên cạnh hiển nhiên chẳng hề quan tâm lời nói của mình bị người khác nghe thấy, có chút khí thế của phụ nhân chanh chua mắng chửi trên phố, mắng Nguyên Nghị Thần từ đầu đến chân mấy lượt.
Ta vừa ăn bánh đậu xanh, vừa nghe rất thích thú.
Mắng khoảng nửa canh giờ, một đĩa bánh đậu xanh đã hết, trà cũng đã cạn.
Dường như đã hết lời để mắng, bàn bên cạnh im lặng, ta cũng đứng dậy, định đi giải quyết nỗi buồn.
Nào ngờ bàn bên cạnh đột nhiên đổi chủ đề, vị dũng sĩ vừa nãy mắng Nguyên Nghị Thần hỏi: "Vẫn chưa tìm ra ai đã mua đất ở phía tây ngoại ô sao?"
Một nam nhân khác ấp úng nói: "Là tiểu thư Thẩm gia. Nàng ấy đã bỏ ra chín vạn lượng bạc, phủ Vương gia bọn ta... thật sự không có nhiều tiền như vậy."
Ta ư?
Chân vừa bước ra lại thu về, ta chỉnh lại quần áo, dặn tiểu nhị rót thêm một ấm trà nữa.
Mỗi bước mỗi xa
Vị dũng sĩ dường như bị nghẹn, hồi lâu không nói một lời.
Đúng lúc ta đang mất hứng, chỉ nghe hắn tức giận nói: "Nguyên Nghị Thần đối xử với nàng ấy như vậy, nàng ấy còn giúp hắn mua đất, đúng là ngu như heo!"
Nói xong còn cảm thấy chưa hả giận, lại bổ sung thêm một câu: "Đều không phải thứ tốt!"
Ta: "..."
Trà trong chén đột nhiên không còn thơm nữa, ta lại chọc ai ghẹo ai vậy? Mắng Nguyên Nghị Thần thì thôi đi, ta đã làm gì sai? Ai nói đất của ta là mua cho hắn ta?
Dường như bị chọc tức, vị dũng sĩ đặt mạnh đũa xuống, tức giận bỏ đi.
Khi đi ngang qua cửa phòng ta, hắn không hiểu sao dừng lại, một ánh mắt như xuyên thấu lớp giấy cửa sổ mỏng manh, rơi xuống người ta.
May mà hắn không xông vào.
Uống xong ấm trà thứ hai, ta cuối cùng cũng không nhịn được, giải quyết xong xuôi, nhẹ nhõm trở về phủ.
Lúc ra về, ta thuận miệng nói một câu: "Giấy cửa sổ lầu hai mỏng quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưởng quầy ghi lại, cung kính nói: "Đông gia cứ yên tâm, hạ nhân sẽ cho người sửa lại ngay."
Ta gật đầu, lên xe ngựa trở về phủ.
Trên đường đi ta cứ suy nghĩ về thân phận của vị dũng sĩ ở bàn bên, nghe bọn họ hình như có nhắc đến phủ Vương gia, còn cả đất ở Phía tây ngoại ô, chẳng lẽ là... Minh Vương?
Giọng nói dường như có chút giống, nhưng y mua đất làm gì?
Chưa kịp nghĩ kỹ, xe ngựa đã dừng lại, Nguyên phủ đã đến.
Tấm lụa đỏ trên tượng sư tử đá đã được gỡ xuống, bước vào cổng lớn, những màu đỏ vốn có thể thấy khắp nơi đều biến mất, cả tòa trạch viện c.h.ế.t lặng.
Chẳng lẽ lời vị dũng sĩ nói đều là thật? Nguyên Nghị Thần bị giáng tước rồi sao?
Thấy ta trở về, lão phu nhân chỉ vào mũi ta mắng: "Trong nhà có tai vạ, ngươi còn có tâm trí ra ngoài, đúng là tang môn tinh!"
Ta lười tranh cãi với bà ta, nhìn đống đồ đạc gia cụ chất đống trong sân, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Nếu ta đoán không sai, đây có lẽ là toàn bộ gia sản của Nguyên gia. Nguyên Nghị Thần vì người trong lòng, không tiếc dốc hết vốn liếng.
Khi cưới ta, trong thành truyền ra không ít lời đồn, nói Nguyên Nghị Thần là kẻ ăn bám, chỉ biết tiêu tiền của tức phụ.
Lão phu nhân vì thế ghi hận ta rất lâu, bây giờ có cơ hội, hận không thể rao cho cả thiên hạ biết, Nguyên gia bọn họ có tiền đồ, có tiền rồi!
Vì vậy đối với sự phung phí của Nguyên Nghị Thần, bà ta không những không ngăn cản, ngược lại còn thêm tiền vào.
Sắc mặt Tạ Nhu tái nhợt, dường như bị biến cố này làm cho sợ hãi, vẫn chưa hoàn hồn.
Ta cười an ủi: "Nhu Nhi cô nương, đừng lo lắng, chỉ cần trong lòng phu quân có ngươi, những thứ vật chất tầm thường này không đáng là gì."
Nàng ta không hề có chút cảm kích nào, ngược lại oán hận nhìn ta. Nghe lão phu nhân lại than vãn vài câu, ta lúc này mới biết, hóa ra Bệ hạ đã hạ lệnh, Tạ Nhu đến từ biên cảnh, rất khó đảm bảo không phải là gián điệp nước địch, chuyện hôn sự sau này hãy nói.
Vốn dĩ còn mong thu được một ít tiền mừng để thu hồi vốn, giờ thì đúng là lỗ vốn trắng tay.
Mà Nguyên Nghị Thần vốn dĩ là công thần, tiền đồ xán lạn, trải qua chuyện này, muốn làm nên chuyện nữa, e rằng khó khăn.
Sắc mặt lão phu nhân rất tệ, thái độ đối với Tạ Nhu cũng thay đổi chóng mặt, bà ta hừ lạnh một tiếng: "Nếu Bệ hạ đã đích thân hạ chỉ, vậy thì chuyện hôn sự thôi vậy."
Nếu không phải xét đến cái bụng của nàng ta, e rằng bây giờ đã muốn đuổi nàng ta ra khỏi nhà luôn rồi.
Ta im lặng không nói, tóm lại không liên quan gì đến ta.
Nguyên Nghị Thần cũng không còn bảo vệ Tạ Nhu như trước, làm ngơ trước lời của mẫu thân, hắn ta vẻ mặt âm trầm, nắm chặt nắm đấm: "Nếu không phải Minh Vương chỗ nào cũng nhắm vào, ta cũng không đến nỗi chịu sự trách phạt này!"
Minh Vương?
Đúng là hắn.