Nữ Thương Nhân

Chương 7



Ta vốn tưởng rằng, đã xé rách mặt mũi như vậy, Nguyên Nghị Thần sẽ sớm đồng ý hòa ly, không ngờ, cứ dây dưa mãi đến tận mùa xuân, hắn ta vẫn kiên quyết không chịu gật đầu.

Diệu Anh đi cùng ta thở dài thườn thượt, nàng ấy vừa từ Thẩm phủ về, nói phụ thân ta nghe chuyện của ta, buồn đến nỗi ăn ít đi nửa bát cơm.

Ta đang cảm thán tình cha con sâu sắc của bọn ta, không ngờ Nguyên Nghị Thần lại đến, trong tay còn cầm một tờ giấy.

Ta lười biếng đến mức không thèm giả vờ nữa, trực tiếp hỏi: "Ngươi đến làm gì?"

Trên mặt hắn ta có vẻ vui mừng không giấu được, ném thư hưu thê vào mặt ta, quét sạch vẻ ủ dột của những ngày qua: "Ngươi đã không còn là phụ nhân của Nguyên gia nữa, mau chóng dọn khỏi Nguyên phủ đi."

Ta sững sờ, đây có phải là niềm vui từ trên trời rơi xuống không?

Mãi đến khi Diệu Anh nhắc ta xem thư hưu thê, ta mới phản ứng lại, cẩn thận đọc một lượt.

Không thể không nói, Nguyên Nghị Thần vẫn vô liêm sỉ như mọi khi.

Lý do hưu thê, lại là không thể sinh con!

Tại sao ta không thể sinh con, trong lòng hắn ta không tự biết sao? Nhất định phải đầu đội một mảnh thảo nguyên mới vui à?

Thôi được rồi, chỉ cần có thể rời đi, không thể sinh thì không thể sinh vậy.

Ta không muốn đợi thêm một khắc nào nữa, nhanh chóng bắt đầu thu dọn hành lý, may mà gia đình ta có nhiều nhà, gần Nguyên phủ cũng có một căn.

Diệu Anh ra ngoài gọi mấy chục người Thẩm gia, chuyển của hồi môn của ta đến Thẩm gia.

Của hồi môn của ta khi xuất giá có chín mươi chín rương, sau khi chuyển đi, kho hàng trở nên trống rỗng.

Về phần những thứ khác do ta sắm sửa, tự nhiên là phải mang đi hết.

Mỗi bước mỗi xa

Ga trải giường, chăn đệm, quần áo, đồ đạc, chậu nồi bát đĩa, thứ gì cũng đều mua bằng giá cao, đem đi tiệm cầm đồ đổi lấy bạc cũng tốt.

Đồ đạc trong viện của Nguyên Nghị Thần cũng không thể bỏ sót, ta tự mình chỉ huy người chuyển, ánh mắt tìm kiếm cẩn thận, sợ bỏ sót cái gì.

Tạ Nhu đang uống cháo không kịp giữ thể diện, bụng lớn tiến lên hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy? Phu quân đã hưu ngươi rồi, ngươi dựa vào cái gì mà động vào đồ của Nguyên gia?"

Ta nở nụ cười, chả trách nàng ta luôn nhìn ta bằng vẻ mặt khó hiểu, như thể ta nợ tiền nàng ta vậy.

Thì ra là cho rằng vinh hoa phú quý của ta đều do Nguyên gia ban cho, nên vội vàng muốn thay thế.

"Ngươi mới đến kinh thành, không biết thân phận của ta cũng có thể hiểu được. Vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết, ta là nữ nhi độc nhất của Thẩm Tại Tiên - thương nhân giàu có nhất Đại Kỳ, giường ngươi đang ngủ, bàn ghế, đồ dùng, thậm chí cả vải vóc trên người ngươi, đều do ta bỏ tiền ra mua."

Xét thấy trong bụng nàng ta còn có một đứa trẻ, ta rất rộng lượng mà để lại tất cả đồ của nàng ta.

Trước khi mặt trời lặn, ta ung dung bước ra khỏi Nguyên phủ. Phía sau, tùy tùng khiêng cây ngô đồng đã mọc mầm mới, mồm to thở hổn hển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn về phần lão phu nhân Nguyên phủ nhìn nhà cửa trống rỗng và mấy cái hố lớn trong sân, tức đến ngất xỉu, đó chắc chắn không liên quan gì đến ta.

Ta chỉ biết, khoảnh khắc ta bước qua ngưỡng cửa Nguyên gia, là khoảnh khắc thoải mái và vui vẻ nhất trong hai năm qua của ta.

Còn việc trở thành trò cười và chuyện bàn tán, ta hoàn toàn không bận tâm, dù sao ta vẫn có thể mặc những bộ quần áo đẹp nhất, đeo những món trang sức đắt tiền nhất, kiếm được nhiều tiền nhất.

Ta không về Thẩm gia, huynh trưởng trong nhà đã cưới vợ, tuy không ngại ta trở về, nhưng dù sao ta cũng bị hưu, nói ra cũng không hay.

Ta và Diệu Anh tìm một căn nhà độc đáo, sống tự do tự tại, ung dung tiêu tiền, không cần lo lắng hành vi của ta sẽ làm bôi xấu quý phủ.

Quán rượu ở phía tây ngoại ô cũng đã bắt đầu thành hình, chỉ nhìn sơ bộ đã có thể vượt qua quán rượu tốt nhất kinh thành. Đến khi xây xong, không biết sẽ hoành tráng đến mức nào.

Cuộc sống đột nhiên trở nên nhiều sắc màu, ta tranh thủ thời gian rảnh rỗi, cẩn thận kiểm tra lại các sản nghiệp, bàn tính vàng lên xuống, cuối cùng cho ra một con số kinh ngạc.

Ta cảm thán một câu: "Nhiều tiền như vậy, đâu chỉ tám đời tiêu không hết, tám trăm đời cũng không tiêu hết!"

Diệu Anh liếc nhìn ta đầy vẻ oán trách, sau đó xúi giục ta dẫn nàng ấy đi ăn hàng quáng.

"Đi, tiểu thư dẫn ngươi đi tiêu tiền!" Ta nhét một xấp ngân phiếu vào túi, cười rạng rỡ hơn hoa.

Diệu Anh tròn mắt: "Cả quán rượu đều là của người, tiêu tiền gì chứ?"

Ta cạn lời, không thể phản bác.

Nếu hỏi nơi nào có tin tức hành lang nhiều nhất, thì ngoài thanh lâu, chính là quán rượu.

Đại sảnh náo nhiệt nhất, ta và Diệu Anh ngồi ở một góc, bàn bên cạnh là hai vị công tử mặc gấm vóc hoa lệ, và bọn họ đang bàn tán về chồng cũ của ta.

"Cũng không biết Cảnh Chiêu trưởng công chúa nhìn trúng hắn điều gì, luận thân phận, luận tài học, luận tướng mạo, hắn có điểm nào xuất chúng cơ chứ?"

"Đúng vậy, nghe nói vì để cưới công chúa, ngay cả thê tử tào khang cũng hưu, đức hạnh như vậy, thật đáng khinh."

Diệu Anh nín cười, ta lặng lẽ nói: "Ta không phải là thê tử tào khang đâu."

Nhưng cuối cùng ta cũng hiểu, vì sao Nguyên Nghị Thần đột nhiên đồng ý thả ta đi, thì ra là đã tìm được chỗ dựa mới.

Ta tuy có gia tài bạc vạn, nhưng về địa vị, so với Trưởng công chúa thì chênh lệch không phải một chút, kẻ ngốc cũng biết chọn công chúa.

Hai vị công tử kia khinh bỉ Nguyên Nghị Thần một phen, rồi lại chuyển chủ đề sang ca ca của Trưởng Công Chúa – Minh Vương.

"Nghe nói Minh Vương định cưới vợ, muội muội nhà ngươi cuối cùng cũng có cơ hội rồi."

Vị công tử khác cười mắng: "Nhà ta không dám trèo cao, không biết ngày nào lại lỗ cả nhà thờ tổ vào đó."

Ta vừa cắn hạt dưa vừa suy tư, Diệu Anh nghe lời bọn họ, thỉnh thoảng che miệng cười trộm.

Ta lắc đầu, không khỏi cảm thán, Minh Vương cũng đáng bị chế nhạo.