Nữ Tướng Quân

Chương 17



22.

 

Tổ mẫu và nhị thẩm đã đến Tướng quân phủ.

Ta cho người chặn họ ngoài cổng.

 

Bọn họ liền đứng ngoài cửa gào khóc, thu hút ngày càng nhiều người qua đường dừng lại vây xem.

Hừ, bọn họ còn không sợ mất mặt, lẽ nào ta lại sợ?

 

Ta bước ra ngoài, lớn tiếng, nói với thái độ ngay thẳng:

"Tổ mẫu và nhị thẩm thật quá đáng! Phụ thân ta không ch/ết trên chiến trường, trái lại ch/ết ở hậu trạch kinh thành. Ta cùng mẫu thân, muội muội dọn khỏi tổ trạch, để nhị thúc làm chủ gia đình, lẽ nào vẫn chưa đủ sao?”

 

"Nhị thúc th/am ô lạm pháp, nhận h/ối lộ thay người khác, tự có pháp luật xét xử hắn. Các người bây giờ b/ức bách ta như vậy, nếu ta đáp ứng các người, chẳng phải cũng giống như nhị thúc, biết luật mà vẫn phạm pháp sao? Trên không xứng với triều đình và Hoàng thượng, dưới không xứng với dân chúng bách tính!"

 

Trong đám người vây xem, có người đầu tiên lên tiếng: "Lý Tướng quân nói đúng, Lý gia trọn đời trung liệt, sao lại ra một kẻ th/am ô lạm pháp như vậy, phải nghiêm trị!"

Ngay sau đó, những lời bàn tán xôn xao như sóng trào dâng nhấn chìm tổ mẫu và nhị thẩm.

 

Thậm chí có người còn ném rau thối vào họ.

Tổ mẫu mắt đỏ hoe, cầu khẩn: "Thanh Tầm, một bút không viết ra hai chữ Lý. Hắn là nhị thúc của con, chúng ta đều là người một nhà, con không thể không màng đến tình thân!"

 

Lặp đi lặp lại vẫn là những lời đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cười lạnh một tiếng: "Khi mẫu thân ta bị ép phải lui về am đường, tổ mẫu có từng nghĩ đến tình thân không? Khi muội muội ta bị ép gả cho kẻ công tử bột, tổ mẫu có từng nghĩ đến tình thân không?

 

"Còn nhị thẩm, bà sai khiến mấy ni cô ở Huệ Tâm am, muốn hại ch/ết mẫu thân ta, có từng nghĩ đến một chút tình thân nào không?!”

"Từ nhỏ ta đã nhớ, tổ mẫu không ưa phụ thân ta, càng không ưa mẫu thân ta, lúc nào cũng gọi bà tới lui.”

 

"Cho dù người coi mẫu thân ta là người ngoài, nhưng muội muội ta là cháu gái ruột của người, tại sao tổ mẫu lại tự tay đẩy nàng vào hố lửa?"

"Ta, ta..."

 

Tổ mẫu không nói nên lời, chỉ biết rơi lệ.

Dáng vẻ tóc bạc trắng, vô cùng thảm hại, trông thật đáng thương.

Nhưng, thì sao?

 

Thương hại bà ta, ai sẽ thương hại mẫu thân và muội muội ta? editor: bemeobosua. Nếu không phải ta đã thắng trận cuối cùng, được khải hoàn trở về, e rằng mẫu thân ta đã c/hết ở Huệ Tâm am, muội muội cũng có thể đã bị đ/ánh t/àn tậ/t, đ/ánh ch/ết rồi.

 

"Tổ mẫu, nhị thẩm, khi ta và mẫu thân, muội muội dọn ra ngoài, hai nhà đã nói rõ, từ nay về sau là người xa lạ.”

"Giả sử hôm nay là ta bị tống giam, các người có tìm mọi cách để cứu ta không?”

 

"Các người sẽ không, các người chỉ sẽ mừng vì đã vạch rõ giới hạn với ta, không phải chịu liên lụy."

Tổ mẫu và nhị thẩm còn muốn mở miệng, mẫu thân ta đã bước ra.