Ánh mắt Lý Mục Phong tối đi, rốt cuộc không nói gì thêm.
Đám ngự sử trước triều lại dâng sớ, yêu cầu hắn xử tử ta.
Ta coi như không biết, nhốt mình trong cung, chuyên tâm thêu túi thơm đó.
Mỗi khi Lý Mục Phong đến, ta lại dành cho hắn nụ cười rạng rỡ, vô tư nhất.
Như thể thật sự bị sự đối đãi dịu dàng của vị hoàng đế chí tôn này làm cảm động từng chút một.
Khi hắn uống rượu, trong mắt tràn ngập dục vọng, ta cũng không từ chối sự ân ái của hắn, thậm chí còn chủ động chiều chuộng.
Ta như một cây nến, thiêu đốt chính mình.
Vào một đêm Lý Mục Phong không đến.
Lục Ly từ điện bên bước ra, thấy ta lặp đi lặp lại rửa tay, đến mức đỏ rát, bong tróc.
Hắn nhìn ta với ánh mắt trầm buồn, nhẹ giọng hỏi: "Quận chúa muốn làm gì?"
Ta ngước mắt lên, mỉm cười nhìn hắn: "Lục Ly, ngươi có muốn làm hoàng đế không?"
11.
Mùng sáu tháng chín là sinh thần của ta.
Lý Mục Phong đã sớm nói muốn tổ chức một bữa tiệc sinh thần thật linh đình.
Từ sau khi hắn trừng trị Thái phó Sầm nặng nề, những bản tấu xin xử tử ta từ tiền triều cũng đã giảm đi đáng kể.
Bởi vì mang thai, bụng ta đã hơi nhô lên.
Nhưng ta chẳng bận tâm, vẫn ăn vận lộng lẫy, khoác lên mình bộ y phục đẹp nhất, phức tạp nhất, cài hết thảy trâm cài, trang sức lên búi tóc.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến họa thủy trong gương đồng, ta bất giác nghĩ:
Nếu ta xấu xí hơn một chút, thậm chí chỉ là nhan sắc bình thường thôi...
Có lẽ Lý Mục Phong đã không sinh ra ý niệm cố chấp như vậy.
Cũng sẽ không hại c.h.ế.t Bách Thanh Xuyên.
Hoặc giả, hắn vốn không nên quen biết ta, không nên cưới ta. Dù có không trở thành hoàng tử, không thành hoàng đế, hắn vẫn có thể là một thiếu niên tướng quân lưu danh sử sách.
Là ta đã hại c.h.ế.t huynh ấy.
Đáng ra ta phải lấy mạng mình để đền bù cho huynh ấy.
Vào ngày sinh thần, ta không uống say.
Thế nhưng, lúc nửa tỉnh nửa mê trong đêm, ta lại trông thấy Bách Thanh Xuyên.
Lần này, trên người huynh ấy không còn khí lạnh.
Mà phảng phất hương rượu quế hoa còn sót lại từ yến tiệc.
Huynh ấy nhẹ nhàng lướt tay qua mặt ta:
"Đã lâu không gặp, nàng chưa từng nhớ đến ta sao, Kiều Kiều?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta khẽ lùi về phía sau:
"Bách Thanh Xuyên, ta sẽ giữ lại một đứa con mang dòng m.á.u của huynh, coi như trả lại công bằng cho huynh."
"Vậy còn ta thì sao?"
Ta cụp mắt xuống:
"Huynh biết rõ mà, ta vốn dĩ thích những nam nhân có dung mạo tuấn tú. Giờ huynh đã c.h.ế.t rồi, vậy không phải huynh cũng được."
"Huống hồ, những gì huynh từng tặng ta, người khác cũng có thể cho ta."
Động tác của Bách Thanh Xuyên khựng lại.
Huynh ấy đứng giữa đại điện tràn ngập ánh trăng, lặng lẽ nhìn ta thật sâu.