Núi Dừng Sông Chảy

Chương 14



Đêm đó, Lý Mục Phong bỗng nhiên nói:

"Tỷ tỷ, trẫm phong tỷ làm Quý phi, được không?"

"Chỉ là Quý phi thôi sao?"

Lý Mục Phong hôn lên trán ta, nở nụ cười ôn hòa nhưng đầy áy náy:

"Ngự sử bộ thượng thư Vũ chung quy vẫn là trọng thần, trẫm tạm thời chưa thể phế hậu, trước hết ủy khuất tỷ vài năm, được không?"

"Trẫm hứa với tỷ, con của chúng ta sau này, nhất định sẽ là Thái tử."

"Ai thèm làm Thái tử chứ..."

Ta mất kiên nhẫn đáp, "Ta bây giờ là thê tử của Bách Thanh Xuyên, là quận chúa do chính tay ngươi sắc phong, muốn vào cung làm Quý phi, những người khác có đồng ý không?"

Lý Mục Phong cười tự tin:

"Trẫm sẽ có cách."

Ta rất nhanh đã biết, hắn định dùng cách gì.

Đêm Giao thừa, yến tiệc hoàng cung.

Hoàng hậu, người đã bị giam lỏng bấy lâu, rốt cuộc cũng được thả ra.

Nàng ta nhìn ta, trong mắt tràn đầy hận ý và cay độc.

Lý Mục Phong nâng chén rượu, vừa định nói điều gì đó thì trên bầu trời bỗng xuất hiện một vệt sáng, cuối cùng rơi xuống cung Trường Lạc.

Đó chính là nơi ta đang ở dạo gần đây.

Người của Ty Thiên Tượng bước ra, khẽ chắp tay bẩm tấu:

"Đây là điềm lành, có thể lập phi, có lợi cho quốc vận Đại Sở."

Triều đình và hậu cung, hầu như ai cũng ngầm hiểu.

Lý Mục Phong đang mở đường cho ta.

Hắn đã không thể chờ đợi thêm nữa, muốn đưa ta vào cung, trở thành phi tần của hắn.

Nhưng ta không thể mang danh phận đó mà đi gặp Bách Thanh Xuyên.

Trong vô số ánh mắt với những suy nghĩ khác nhau, ta nhìn thẳng về phía Lục Ly.

Chỉ một khoảnh khắc, hắn liền hiểu được ý ta.

Đêm đó, hiếm khi Lý Mục Phong uống say.

Hắn ôm lấy mặt ta, tùy ý hôn loạn:

"Tỷ tỷ, trẫm có thể cho tỷ những thứ mà Bách Thanh Xuyên vĩnh viễn không thể."

"Dù có tài hoa kinh thế cũng có ích gì? Ai bảo mẫu phi hắn có huyết thống hèn kém, ngay cả tư cách tranh đoạt vị trí Trữ quân cũng không có."

Đó chính là tư tưởng đê hèn của hắn.

"Bách Thanh Xuyên chưa bao giờ muốn tranh giành ngôi vị Thái tử với ngươi. Huynh ấy mang trong lòng cả thiên hạ, cả đời này, ngươi vĩnh viễn không thể sánh bằng."

Lý Mục Phong giận dữ:

"Ngươi dám nói trẫm không bằng hắn?"

Hắn bỗng trợn to mắt.

Cuối đầu nhìn xuống, thấy một lưỡi d.a.o nhỏ cắm sâu vào bụng mình.

"Chu Nam Kiều, ngươi điên rồi sao?"

Cơn đau dữ dội khiến gương mặt hắn méo mó.

Hắn muốn đẩy ta ra, nhưng chỉ có thể vô lực ngã xuống giường.

"Đây là hương ta từng đốt khi ngươi giả làm Bách Thanh Xuyên, đến cầu xin ta tha thứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ta cố ý giữ lại một chút, ngươi có thích không? Lý Mục Phong."

Hắn nhìn ta, dùng gương mặt có tám phần giống Bách Thanh Xuyên, run rẩy gọi một tiếng:

"Tỷ tỷ..."

Ta cười rút d.a.o ra, lại đ.â.m một nhát vào bả vai hắn.

"Đáng tiếc, cung cấm canh phòng quá nghiêm ngặt, ta chỉ có thể giấu được một con d.a.o nhỏ thế này. Nếu không, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm trải nỗi đau mà Thanh Xuyên đã chịu trước khi chết."

Rút ra, lại đ.â.m một nhát nữa.

"Lý Mục Phong, ta sớm đã biết là ngươi, cũng biết đứa trẻ đó là của ngươi. Cho nên khi nó c.h.ế.t đi, ta rất vui. Nếu đứa bé đó thật sự là con của Bách Thanh Xuyên, ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, tuyệt đối sẽ không uống bát canh ngân nhĩ đó."

Ta đã sớm biết tất cả.

Bách Thanh Xuyên không thể sống lại.

Ám vệ mà huynh ấy để lại cho ta không hoàn toàn bị g.i.ế.c sạch.

Lần thứ hai Lý Mục Phong tìm đến ta, ta đã lừa hắn.

Tới nhát d.a.o thứ chín, ta có chút mệt, tạm thời dừng lại.

"Ngươi yên tâm, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu. Rất nhanh thôi, ngay cả hoàng vị của ngươi cũng không giữ nổi nữa rồi."

"Ngươi khiến Lục Ly đoạn tử tuyệt tôn, hắn sẽ khiến ngươi mất nước, rất công bằng, đúng không?"

Lục Ly là thuộc hạ cũ của Bách Thanh Xuyên.

Bách Thanh Xuyên đã để lại cho ta một miếng ngọc quyết, đó là tín vật của huynh ấy.

Lục Ly cầm tín vật đó, cùng chứng cứ Bách Thanh Xuyên bị g.i.ế.c dưới lệnh của Lý Mục Phong, đủ để hiệu lệnh ba quân, đêm nay tiến vào kinh thành.

"Ngươi nghe đi, bên ngoài có tiếng gì kìa. Cấm vệ quân của ngươi vẫn đang giãy giụa chống cự, nhưng cũng chẳng cầm cự được bao lâu nữa đâu."

Dường như biết bản thân không thể sống nổi, Lý Mục Phong bỗng khó nhọc nắm lấy tay ta:

"Tỷ tỷ g.i.ế.c trẫm… chính tỷ cũng không sống nổi…"

Ta khẽ cười:

"Vậy thì càng tốt."

Ánh mắt hắn dần dần trở nên đờ đẫn, nhưng vẫn không cam lòng hỏi:

"Tỷ tỷ… chưa từng có một chút nào, thích trẫm sao?"

Ta không nhịn được mà bật cười, cười đến mức nước mắt cũng sắp tràn ra.

"Sao ta có thể thích ngươi chứ? Mỗi lần ngươi đến đây, rời đi xong, ta đều phải nôn rất lâu."

Trên đời này, điều đau khổ nhất không gì hơn việc tưởng rằng mình có được tất cả, nhưng ngay trong đêm trước khi bình minh ló rạng, lại tận mắt chứng kiến mọi thứ hóa thành tro bụi.

Cảm giác đó, ta đã từng trải qua.

Giờ đến lượt ngươi rồi, Lý Mục Phong.

Hơi thở của hắn dần dần tiêu tán.

Toàn thân nhuốm đầy máu, ta loạng choạng xuống giường, cầm lấy chân đèn, châm lửa đốt màn trướng.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Linh hồn ta lơ lửng trên không, nhìn xuống cung điện.

Bách Thanh Xuyên đứng ở đó, mặc bộ huyền y khi chết, người nhuốm đầy máu, nhưng ánh mắt lại sáng rực như tinh tú.

Huynh ấy nói:

"Kiều Kiều, ta đưa nàng về Giang Nam."

[TOÀN VĂN HOÀN]

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com