46
Chúng ta ở trong căn nhà tranh đơn sơ.
Trong sân, những bông hoa Thương Thần xanh biếc lung lay trong gió, là điểm sáng duy nhất giữa khung cảnh hoang sơ.
Hắn dùng số bạc ít ỏi còn lại để chuẩn bị cho lễ thành thân, mua vải đỏ và bộ hồng y. Theo phong tục địa phương, lễ thành thân phải có một đôi chim nhạn làm sính lễ.
Nhưng chẳng còn tiền để mua.
Hắn làm một chiếc cung gỗ thô sơ, nói rằng sẽ đi săn.
Hắn từng là đích tôn cao quý của hoàng thất, được dạy đủ cầm kỳ thi họa, cưỡi ngựa b.ắ.n cung đều là sở trường. Nhưng cung gỗ quá kém, núi rừng lại hiểm trở.
Sau nhiều ngày, hắn trở về với một chú hồ ly nhỏ lông trắng.
Hồ ly trắng nhỏ nhắn, chỉ là một cục bông mềm mại trong tay hắn.
Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy áy náy:
"Phục Khanh, ta không săn được chim nhạn, chỉ tìm được con vật này."
Ta ôm lấy chú hồ ly nhỏ, vui sướng:
"Thích quá! Nó đáng yêu quá đi!"
Hắn không thấy được nét thất vọng mà hắn nghĩ ta sẽ có, liền cong môi cười, xoa đầu ta:
"Phục Khanh, nàng thật dễ chiều."
Nói rồi, từ sau lưng hắn, một đôi chim nhạn xuất hiện.
Hắn giải thích:
"Theo tục lệ cũ của triều đình ta, khi thành thân, người ta không dùng uyên ương làm biểu tượng. Bởi uyên ương dù đẹp nhưng đa tình, còn hồ ly thì chung thủy trọn đời."
Tối đó trời mưa lớn, sấm sét đùng đùng. Chúng ta mặc hồng y không vừa vặn, quỳ bái trời đất, bái thần linh trên Thương Sơn.
Mưa lớn đến nỗi mái nhà dột nát, căn nhà tranh rung lắc trong cơn bão.
Ta và hắn co cụm trong góc duy nhất còn khô ráo, ta ôm chặt lấy chú hồ ly nhỏ trong lòng, chúng ta đã cùng nhau vượt qua một đêm đầy gió giật sấm gầm.
Trong rừng núi tối đen như mực, chỉ còn ánh sáng leo lét từ một ngọn đèn nhỏ.
Đó là trận mưa đầu tiên, sau những năm dài đại hạn bao phủ thiên hạ.
47
Cảnh tượng xưa cũ quay lại trong cơn bão tuyết.
Nơi này đã từng trải qua đại hạn và dịch châu chấu, nay lại đối mặt với bão tuyết kéo dài và giá lạnh khắc nghiệt.
Hắn ở lại căn nhà tranh gần chân núi rất lâu.
Hắn sửa sang lại nhà tranh đã cũ, chặt cành khô làm cung, đi săn thú rừng. Thỉnh thoảng hắn cải trang, vào thành gần đó để đổi lấy nhu yếu phẩm.
Nhìn dáng vẻ hắn như thể muốn định sống ở đây mãi mãi
Tết Trung Thu lần nữa đến.
Nhưng năm nay, không còn không khí náo nhiệt. Hạn hán kéo dài, bây giờ lại thêm bão tuyết, dân chúng đói khổ, sinh mạng mỏng manh như cỏ khô trong bão lửa.
Trăng tròn ẩn hiện sau những tầng mây đen dày đặc.
Cơ Huyền Sách bước lên đỉnh ngọn đồi phía sau nhà.
Như thường lệ, hắn rạch một đường trên tay, dùng m.á.u mình để tưới lên bông hoa Thương Thần, nhưng lần này, hắn không thu con d.a.o về.
Mũi d.a.o sáng loáng xoay một vòng trên tay hắn, rồi bất ngờ đ.â.m thẳng vào ngực.
Ta giật mình lùi lại, kinh hãi nhìn hắn tự hành hạ bản thân.
Mũi d.a.o chỉ chệch trái một chút, nếu chếch thêm chút nữa, hắn đã c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Máu tuôn ra không ngừng, hắn quỳ sụp trên mặt đất, thân thể lung lay như cây cỏ trước bão.
Khi hắn gần như kiệt sức, mắt khép hờ, ta lại hiện lên trong tầm nhìn của hắn.
Hắn cười, yếu ớt thì thầm:
"Phục Khanh, lại gặp nàng rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Hắn phát hiện ra một quy luật: chỉ khi cận kề cái chết, hắn mới có thể nhìn thấy hồn ta.
Hắn chậm rãi mở ra chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chú hồ ly trắng nhỏ nhắn mềm mại.
Hắn thì thầm:
"Ta đã tìm khắp dãy núi này. Đây là con giống nhất với con ngày trước."
Hắn chỉ tay xuống dưới dưới đồi, nơi ánh trăng chiếu rọi một biển đèn thỏ.
Hàng trăm, hàng ngàn chiếc đèn thỏ tinh xảo, mỗi chiếc được hắn tỉ mỉ tạo thành.
Ta không nhịn được, lần đầu tiên nói chuyện với hắn từ khi trở thành hồn ma:
"Không cần thiết."
Hắn nhìn ta, đôi mắt phượng tuyệt mỹ thoáng chút ngỡ ngàng:
"Không đủ giống sao? Ta sẽ tìm một con khác."
Ta lắc đầu, nhẹ giọng:
"Không phải. Dù giống đến đâu, cũng không phải con hồ ly năm xưa.”
“Con hồ ly ấy không đặc biệt, không thông minh, nhưng nó đã ở bên ta rất lâu. Với người khác, nó chỉ là một sinh vật. Nhưng với ta, nó là duy nhất."
Ngực hắn đập mạnh, đôi mắt tràn đầy thống khổ và hối hận, hơi thở đứt quãng.
Hắn tiếp tục, run rẩy hỏi:
"Còn đèn thỏ thì sao? Nếu không thích, ta sẽ làm lại từ đầu."
Ta nhìn xuống, hàng trăm chiếc đèn thỏ lấp lánh dưới ánh trăng, rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
"Ta thích đèn thỏ nhất là khi ta còn nhỏ. Nhưng lúc đó, ta không có.”
“Sau này dù có bao nhiêu chiếc, dù có đẹp đẽ đến đâu, cũng không lấp đầy được sự tiếc nuối ngày ấy."
"Với lại..." Ta ngừng một chút, mắt chùng xuống:
"Lúc ấy, ta đã nhận được một chiếc rồi. Là của một ông chủ quán tặng vì thấy ta đáng thương, là chiếc cuối cùng còn sót lại."
Hắn khuỵu xuống đất, mệt mỏi gục đầu.
Một tay rút ra cây nhân sâm ngàn năm từng cất giữ, nhai sống, cố gắng níu lại sự sống mong manh.
Giữa ánh sáng lập lòe từ đèn thỏ và ánh trăng, giọng hắn vang lên, trầm thấp, đầy hối tiếc:
"Phục Khanh... ta xin lỗi."
48
Ta từng rất hận hắn.
Sau đó là lạnh nhạt.
Nhưng giờ đây, cảm giác hận ấy lại tràn ngập trong lòng.
Ta nghẹn ngào, giọng buồn bã:
"Nói lời xin lỗi có ích gì? Quá khứ không bao giờ thay đổi. Ta hận ngươi, và ta cũng hận chính mình.”
“Ta thật yếu đuối, ngu muội, mù quáng.”
“Đến tận lúc c.h.ế.t mới hiểu rằng: hóa ra yêu là đau khổ, là tuyệt vọng, là những vết thương không bao giờ lành."
Hồng Trần Vô Định
Đôi mắt hắn đầy dịu dàng, ánh nhìn của hắn dành trọn cho ta, tựa như muốn ôm lấy cả nỗi đau của ta vào lòng.
Hắn nói, giọng nhẹ nhàng mà kiên định:
"Những người từng làm tổn thương nàng, ta sẽ bắt bọn chúng phải trả giá.”
“Ta sẽ đưa nàng về Thương Sơn.”
“Ta không mong được tha thứ. Nhưng xin lỗi nàng, là điều ta nên làm."
Hắn nhìn ta, ánh mắt kiên quyết:
"Phục Khanh, tình yêu không phải khổ đau, tuyệt vọng hay đầy vết sẹo.”
“Tình yêu là hạnh phúc, là hy vọng, là can đảm vượt qua mọi bão giông."