Núi Thần

Chương 5



Hắn mang bát m.á.u rời đi, trộn vào thuốc cho Mạnh Thanh Thanh. Nhưng m.á.u ấy đã mất đi sự tươi mới, không còn tác dụng. Vì thế, trong lúc nàng ngủ mê, hắn đưa ta đến cung của nàng, lại lấy thêm một bát m.á.u khác.

 

Cung điện của nàng thật ấm áp.

 

Ta, vì mất máu, cả người lạnh lẽo, tay run rẩy mở băng gạc, rạch thêm một vết thương mới bên cạnh vết cũ, nhìn m.á.u nhỏ xuống từng giọt, từng giọt.

 

Khi nàng uống m.á.u của ta, sắc mặt nàng ngay lập tức hồng hào, khỏe mạnh trở lại.

 

Ta nhìn bàn tay đầy vết thương, cơn đau buốt thấu từng cơn, lòng đầy trống rỗng.

 

Cơ Huyền Sách, ngươi có biết không…

 

Ta cũng biết đau.

 

13

 

Trước thềm đại lễ, Mạnh Thanh Thanh hoàn toàn hồi phục. Nghe nói ta dùng "bí pháp" chữa lành cho nàng, nàng liền giả vờ đến cảm ơn ta.

 

Nàng dẫn theo một đám đông, vô tình dẫm nát vườn hoa Thương Thần mà ta vất vả trồng.

 

Nàng nói rất nhiều lời hoa mỹ, bề ngoài như cảm tạ ta, nhưng thực chất lại là khoe khoang, đắc ý.

 

Đột nhiên, nàng nhìn thấy chú hồ ly nhỏ ta giấu trong giỏ:

 "Ồ, đây là hồ ly trắng từ đâu? Dễ thương quá!"

 

Nói xong, mặc kệ ta ngăn cản, nàng tự tiện đổ ngược cái giỏ ra, khiến hồ ly hoảng hốt bỏ chạy, muốn lao về phía ta nhưng bị thị nữ của nàng nhấc ngược lên bằng một chân.

 

Ta đau lòng không chịu nổi, xô đẩy thị nữ để ôm lại hồ ly, ánh mắt cảnh giác, căm phẫn nhìn đám người không mời mà đến này.

 

Cơ Huyền Sách cũng có mặt, và Mạnh Thanh Thanh giả vờ yêu thích động vật, quay sang xin hắn con hồ ly.

 

Lúc ấy, một quan viên đến báo sự vụ khẩn cấp, hắn sốt ruột phải đi, chỉ trả lời qua loa:

 "Chỉ là một con vật nhỏ thôi, nàng thích thì cứ mang đi chơi vài ngày."

 

Nói xong, hắn bỏ đi.

 

Hắn vừa rời đi, vẻ mặt dịu dàng cao quý của Mạnh Thanh Thanh lập tức biến mất, thay vào đó là sự hung ác và nham hiểm. Nàng đẩy mạnh ta ngã sang một bên, giật lấy chú hồ ly.

 

"Phục Khanh, ngươi nhìn xem. Đến cả sính lễ thành thân ngày đó hắn cũng hờ hững như vậy. Thứ hắn không quan tâm không phải là hồ ly, mà là ngươi."

 

Cú đẩy mạnh khiến đầu ta va vào tường, ngay lập tức ngất đi.

 

Khi tỉnh lại, trời đã tối.

 

Cơn gió lạnh buốt ùa đến từ khắp bốn phía.

 

Những bông hoa Thương Thần đẹp đẽ bị giẫm nát, rải rác khắp nơi.

 

Quanh ta chỉ còn lại mình ta, nằm trên mặt đất lạnh thấu xương.

 

 14

 

Chú hồ ly nhỏ là chút hơi ấm cuối cùng mà ta còn lại trên thế gian lạnh lẽo này.

 

Ta tìm kiếm khắp nơi. Hôm nay là ngày đại lễ đăng cơ và lập hậu, cung đình mở tiệc ba ngày ba đêm, đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại tấp nập, náo nhiệt vô cùng.

 

Nhưng sự náo nhiệt ấy, chẳng liên quan gì đến ta.

 

Ta tìm mãi, đến hoa mắt chóng mặt. Cái lạnh thấu xương, cú va đập vào đầu, bệnh cũ tái phát, thêm vào việc mất m.á.u quá nhiều, khiến ta kiệt sức. Tuyết phủ đầy người, cuối cùng, ta cũng thấy một nhúm lông trắng trong bụi cỏ nhỏ, hẻo lánh bên ngoài cung của Mạnh Thanh Thanh.

 

Ta lảo đảo lao tới, rồi ngã nhào xuống.

 

Khi nhìn rõ chú hồ ly trong đám cỏ khô, nước mắt ta không ngăn được mà tuôn rơi.

 

Chú hồ ly đã chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nui-than/chuong-5.html.]

 

Bụng nó bị lột mất lớp da mềm mại nhất. Bị rút gân, da bị lột sạch. Chắc chắn nó đã rất sợ hãi, đau đớn khôn cùng trước khi chết.

 

Ta vừa khóc vừa ôm lấy nó. Cơ thể lạnh lẽo của nó áp vào lòng ta, như một nhát d.a.o cắt sâu vào trái tim ta.

 

Ta vừa khóc, vừa thì thầm với nó trên đường trở về lãnh cung:

 "Tiểu hồ ly, chúng ta không ở đây nữa được không? Ta muốn về nhà."

 

"Ta muốn về Thương Sơn."

 

Đầu óc ta quay cuồng. Vừa bước vào lãnh cung, chân ta mềm nhũn, ta ngã xuống đất.

 

Ta đặt chú hồ ly nhỏ cẩn thận sang một bên, lấy ra những hạt giống hoa Thương Thần còn sót lại. Ta tháo băng trên tay, dùng m.á.u của mình để tưới.

 

Hoa Thương Thần luôn hướng về Thương Sơn, dẫn đường cho thần nữ trở về nhà.

 

Ngày trước, hoa chỉ cần m.á.u để sinh sôi. Nhưng lần này, ta cố mãi, những hạt giống ấy vẫn không nảy mầm.

 

Có lẽ, vì ta đã bị thế gian vấy bẩn quá nhiều, m.á.u ta ngập đầy tội lỗi, tranh đấu, căm hận và oán khí.

 

Thương Sơn không cần ta nữa.

 

Thần nữ không thể trồng được hoa thần nữa.

 

Bụng ta đau nhói, ta ngã xuống đất, cuộn mình lại, ôm chặt chú hồ ly đã lạnh ngắt. Ta thì thầm đầy tủi thân:

 "Không thể trở về nữa rồi. Tiểu hồ ly, Phục Khanh không thể trở lại Thương Sơn nữa."

 

Xa xa, pháo hoa rực sáng.

 

Trong tiếng quỳ lạy của muôn dân, họ mừng ngày đại lễ.

 

Còn ta, chỉ một mình trong lãnh cung, ôm lấy chú hồ ly lạnh băng, cô độc trút hơi thở cuối cùng.

 

15

Hồng Trần Vô Định

 

Ta quá yếu đuối, quá ngây thơ, đã quá tin tưởng Cơ Huyền Sách, để rồi tận mắt nhìn thấy mọi thứ thuộc về mình lần lượt rời bỏ ta.

 

Ta đứng ngoài lãnh cung, trong gió tuyết suốt cả đêm, không nhúc nhích.

 

Làm một hồn ma cũng có chút lợi ích: ta không còn cảm thấy lạnh nữa.

 

Nhưng cũng có điểm không hay: ta luôn bị một lực hút vô hình kéo về phía Cơ Huyền Sách, trôi lơ lửng bên cạnh hắn mà không thể rời đi.

 

Ta thấy Mạnh Thanh Thanh cầm một chiếc lò sưởi được bọc bằng lông hồ ly trắng.

 

Cơ Huyền Sách cũng nhìn thấy.

 

Mạnh Thanh Thanh tỏ ra áy náy nhưng lại đầy tự tin:

 "Con vật ấy cắn thần thiếp một cái. Thần thiếp không nhịn được nên bảo người lột lông nó làm thành cái này. Hoàng thượng trách thần thiếp vì g.i.ế.c đi bảo vật mà Phục tỷ tỷ yêu quý sao?"

 

Cơ Huyền Sách không hề quan tâm, lạnh nhạt đáp:

 "Tìm một con khác màu sắc tương tự bù cho nàng ấy là được."

 

Họ tìm một con hồ ly có màu lông gần giống rồi mang đến lãnh cung, như thể đang thực hiện một việc nhỏ nhặt.

 

Đến trước cửa lãnh cung, thái giám lớn tiếng hô:

 "Hoàng thượng giá lâm!"

 

Nhưng không có ai ra đón.

 

Cơ Huyền Sách phất tay ra hiệu cho thái giám lùi lại. Hắn đứng trước cửa, đôi mắt phượng khẽ hạ xuống, giọng nói hờ hững, xa cách:

 "Phục Khanh, nàng giận ta sao?"

 

Không có tiếng trả lời.

 

Hắn nhẹ đẩy cửa, cánh cửa cọt kẹt mở ra.