Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ

Chương 6:



Tôi còn chưa kịp hất ra thì giọng Tống Gia Trạch vang lên bên tai: "Kim Xán Xán..."

 

Tôi căng thẳng đến rùng mình, bật dậy như lò xo: "Em… em đây..."

 

Anh ấy thật sự đến rồi.

 

Tóc còn chưa khô, trên hàng mi đọng một lớp hơi nước, sống mũi cao cũng ướt đẫm một lớp sương mỏng.

 

Ánh sáng trong tiệm net u ám, anh ấy như mang theo cả hào quang, tựa như thần tiên lạc lối xuyên qua cánh cửa không gian.

 

Thần tiên ấy bước đến nắm lấy cổ tay tôi, giọng nặng nề: "Đi theo anh!"

 

Vương Hàn cong môi cười, giữ lấy tay còn lại của tôi: "Tống Gia Trạch, Xán Xán đến đây chơi game với tôi, cậu lấy thân phận gì mà đưa cô ấy đi?"

 

Lông mày Tống Gia Trạch hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn tôi như hai móc câu sắc bén muốn móc luôn cả tim gan phổi thận của tôi.

 

"Em có đi với anh không?"

 

Tôi có cảm giác: nếu bây giờ tôi không đi, thì tôi sẽ thật sự mất anh ấy mãi mãi. Nhưng nếu cứ mơ hồ mà đi theo, thì mối quan hệ của chúng tôi vẫn dậm chân tại chỗ.

 

Tôi gom hết can đảm, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt giận dữ ấy: "Tống Gia Trạch, nếu ưm là bạn gái của anh, em sẽ đi theo anh."

 

Anh ấy mím môi không nói lời nào.

 

Tôi hạ giọng, chất chứa hy vọng: "Em có phải không?"

 

11

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Anh ấy không trả lời, nhưng tay nắm tôi không những không buông lỏng, mà còn siết chặt hơn.

 

Niềm vui trong khoảnh khắc ấy tràn khắp toàn thân tôi.

 

"Tôi là!"

 

Anh ấy không phản bác.

 

Nụ cười nở trên môi tôi, tôi lớn tiếng hơn: "Tôi là!"

 

Lúc này tôi không thể giữ thể diện nữa, vung tay hất tay Vương Hàn ra, bước lên ôm chầm lấy Tống Gia Trạch: "Tôi là, tôi là, tôi chính là bạn gái của Tống Gia Trạch!"

 

Tôi nói to quá, rất nhiều người trong tiệm net đều nhìn sang.

 

Anh ấy nhẹ nhàng đặt tay lên lưng tôi, bất lực nói: "Ừ, anh biết rồi. Em nhỏ tiếng chút đi!"

 

Tôi ghé sát tai anh ấy, vui vẻ thì thầm: "Tôi, Kim Xán Xán, chính là bạn gái của Tống Gia Trạch!"

 

Lúc rời khỏi tiệm net, tôi vẫy tay cảm ơn Vương Hàn vì mẹo hay của anh.

 

Có lẽ do chơi game thua, trông anh ta có vẻ không vui lắm.

 

Bước ra đường, có lẽ do cơn gió lạnh bất ngờ, khiến đầu óc tôi tỉnh táo trở lại. Tôi có cảm giác mơ hồ không thực.

 

Tống Gia Trạch tốt như vậy, được mệnh danh là nam thần khó theo đuổi nhất trường, thực sự trở thành bạn trai tôi sao?

 

Tôi len lén liếc anh ấy, đúng lúc anh ấy cũng đang nhìn tôi.

 

Ánh mắt của chúng tôi như hai cực cùng dấu của nam châm, vừa chạm vào đã bật ngược ra.

 

Anh ấy liếc nhìn đôi chân trần của tôi: "Gió to quá, em có lạnh không?"

 

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy body lấp lánh màu đen, bên ngoài khoác áo lông cáo ngắn.

 

Nhưng tôi chẳng thấy lạnh chút nào.

 

Trái tim tôi đang phấn khích, tay run rẩy, toàn thân m.á.u nóng chảy, từng khúc xương đều nóng hừng hực.

 

Tôi suy nghĩ vài giây, bắt đầu cởi áo khoác.

 

Ánh mắt anh ấy tối lại, yết hầu khẽ động, ấn lấy cánh tay tôi: "Em định làm gì?"

 

12

 

"Anh không lạnh sao? Em cởi áo khoác cho anh, áo lông này là kiểu oversize, anh cũng có thể mặc được."

 

Anh ấy nhìn tôi sâu sắc.

 

Tôi có cảm giác... hình như anh ấy lại nghĩ tôi ngốc rồi.

 

Anh ấy cởi áo khoác của mình, buộc lên eo tôi, ống tay áo rủ xuống, vẫn còn mang theo hơi ấm của anh, nhẹ nhàng lướt qua bắp chân tôi.

 

Giọng Tống Gia Trạch vẫn lạnh nhạt: "Lần sau nhớ mặc quần dài, không lại bị đau chân vì lạnh đấy."

 

Chị em ơi, tôi hiểu rồi.

 

Thì ra anh ấy còn có thuộc tính “chăm lo sức khỏe” kiểu ông chú nữa.

 

Tôi đặt phòng ở một khách sạn gần đó.

 

Ngày đầu tiên bên nhau, nếu mời anh ấy ở lại, có phải sẽ bị hiểu lầm là tôi chỉ mê cơ thể anh ấy, không phải yêu tâm hồn anh không?

 

Nhưng mà… tôi thật sự có hơi tò mò muốn ngắm cơ bắp tay và cơ bụng của anh ấy.

 

Các bạn cùng phòng bị tôi đánh thức nửa đêm, lần lượt hét lên như chuột chũi trong nhóm chat, hô hào tôi phải chiếm thế chủ động, thống trị Tống Gia Trạch.

 

Tiểu Mễ khí thế ngút trời: "Phải để anh ấy biết sức mạnh chiến đấu của 404 (phòng ký túc của tụi mình)!"

 

Không chỉ vậy, cô ấy còn gửi cho tôi một quyển sổ tay hoạt hình nhập môn.

 

Tay tôi run run định tắt đi thì ánh mắt Tống Gia Trạch lướt qua, làm tôi sợ đến mức đánh rơi điện thoại.

 

Kết quả, anh ấy nhặt lên, liếc thấy giao diện đang bật.

 

Chị em ơi, tôi lại toi rồi.

 

Haiz!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com