Nuôi Dưỡng Cổ Nữ

Chương 37: Quỷ Nhãn



Hạ Từ đeo cặp sách đi học với hai quầng thâm khổng lồ dưới mắt. Bùi Nghi Bân đưa cô bé đi học, đêm qua chỉ ngủ hai ba tiếng, ngay cả kem che khuyết điểm cũng không che được vẻ tiều tụy trên mặt, khiến cô ấy càng cáu kỉnh.

 

Hạ Từ trên đường đi không dám thở mạnh, chưa bao giờ ngoan ngoãn đến thế.

 

Đến lớp, cô bé ngả đầu xuống bàn ngủ luôn.

 

Phùng Tử Tuấn bước vào, thấy Hạ Từ nằm sấp không lộ mặt, tưởng cô bé lại đang chơi điện thoại.

 

Cậu ấy đẩy Hạ Từ, Hạ Từ không động đậy.

 

Phùng Tử Tuấn: "Hạ Từ, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

 

Hạ Từ vẫn không trả lời.

 

"Hạ Từ!"

 

Hạ Từ đang ngủ ngon khó chịu lắc đầu, lộ ra nửa khuôn mặt, khóe miệng sắp chảy nước miếng.

 

Phùng Tử Tuấn khinh bỉ, nhưng Hạ Từ thực sự đang ngủ, cậu ấy cũng nhịn xuống, ngồi một bên ôn bài, không làm phiền cô bé nữa.

 

Giấc mơ đẹp của Hạ Từ kết thúc bởi tổ trưởng thu bài tập.

 

Tổ trưởng vô tình lay Hạ Từ dậy, thu bài tập đi.

 

Hạ Từ cúi đầu, lảo đảo.

 

Phùng Tử Tuấn: "Đừng ngủ nữa, mau lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu đọc bài buổi sáng rồi."

 

Hạ Từ như người mất hồn, động tác đơn giản là lấy sách giáo khoa cũng mất hai phút.

 

Lấy ra xong thì tùy tiện đặt trên bàn.

 

Mọi người đều mở sách, bắt đầu đọc bài.

 

Chỉ có Hạ Từ lạc lõng, cúi lưng ngồi trên ghế, mắt lim dim, nhìn ra được cô bé có lòng muốn học, nhưng tiếc là điều kiện sức khỏe không cho phép.

 

Phùng Tử Tuấn hết chịu nổi, mở sách của Hạ Từ ra, dựng đứng trên bàn, rồi ấn đầu Hạ Từ xuống sau quyển sách che đi.

 

"Tớ..." Giọng Hạ Từ yếu ớt.

 

Phùng Tử Tuấn: "Cậu cứ ngủ đi!"

 

Đầu Hạ Từ bị đè trên bàn.

 

Cô bé rất ngoan ngoãn không nhúc nhích, cứ thế ngủ thiếp đi.

 

Cô giáo chủ nhiệm đến kiểm tra lớp, Hạ Từ là đối tượng được đặc biệt quan tâm. Phùng Tử Tuấn thấy cô giáo chủ nhiệm thò đầu vào cửa sổ, đưa tay vỗ thẳng lưng Hạ Từ, tự mình cố ý nghiêng người, che khuất mặt Hạ Từ.

 

Cô giáo chủ nhiệm không phát hiện ra điều gì bất thường, như mọi khi quay một vòng rồi rời đi.

 

Phùng Tử Tuấn thở phào nhẹ nhõm.

 

Tiết đọc bài buổi sáng kết thúc phải đi tập thể dục buổi sáng, Hạ Từ không thể ngủ tiếp được nữa.

 

Phùng Tử Tuấn đánh thức cô bé, Hạ Từ ngáp một cái thật to.

 

Ngủ mơ mơ màng màng, nhưng cô bé vẫn có chút ấn tượng.

 

"Cảm ơn bạn cùng bàn." Cô bé vươn vai.

 

Phùng Tử Tuấn kéo tay cô bé, hai người đi cuối hàng của lớp.

 

"Hạ Từ, tớ xin lỗi." Phùng Tử Tuấn suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nói ra.

 

Hạ Từ: "Hả?"

 

Phùng Tử Tuấn từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra cho Hạ Từ xem, bên trong có một con côn trùng nhỏ đang nằm.

 

"Tớ đã nuôi Quỷ Nhãn c.h.ế.t rồi."

 

Hạ Từ nhìn chằm chằm Quỷ Nhãn, cầm lấy sờ thử, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.

 

Cô bé lại nhìn ra sau lưng Phùng Tử Tuấn, không có dì dịu dàng mỉm cười như thường ngày.

 

Phùng Tử Tuấn thấy biểu cảm của Hạ Từ thay đổi, càng thêm hổ thẹn và khó xử.

 

Cậu ấy đã nuôi Quỷ Nhãn theo lời Hạ Từ nói, ngày nào cũng phải nhìn Quỷ Nhãn rất nhiều lần, chăm sóc Quỷ Nhãn còn hơn cả chăm sóc bố cậu ấy.

 

Phát hiện Quỷ Nhãn chân cứng đờ không động đậy, cậu ấy còn lén lau nước mắt mấy lần.

 

Quỷ Nhãn dù sao cũng là do Hạ Từ tặng cho cậu ấy nuôi, Phùng Tử Tuấn xấu hổ vô cùng, cảm thấy đã phụ lòng tin tưởng của Hạ Từ.

 

Đêm qua cậu ấy cũng không ngủ được, cứ nghĩ về chuyện này, nên hôm nay mới đến muộn.

 

Trằn trọc cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định phải nói chuyện này với Hạ Từ.

 

Hạ Từ nhìn bộ dạng sắp khóc của bạn cùng bàn, lại thấy cậu ấy có chút đáng yêu.

 

Giống thỏ con, dễ bắt nạt.

 

"Không sao đâu, nó không c.h.ế.t đâu." Hạ Từ nói.

 

Hạ Từ nghịch vài cái, xúc tu của Quỷ Nhãn vậy mà động đậy.

 

Phùng Tử Tuấn kinh ngạc mở to mắt: "Này! Này!"

 

Hạ Từ: "Có người hạ chú, Quỷ Nhãn suýt nữa thì không gặp được tớ rồi. Nhưng không sao, bây giờ vẫn còn sống." Hạ Từ phóng khoáng, trêu chọc Quỷ Nhãn.

 

Phùng Tử Tuấn mơ hồ: "Hạ chú?"

 

Hạ Từ gật đầu: "Đúng vậy, mẹ cậu không phải vì cái này mà ban ngày không ra ngoài được sao?"

 

Phùng Tử Tuấn: "Cậu nói gì? Mẹ nào!?!"

 

Hạ Từ nghĩ đến chuyện Tống Giai Ngưng, câu nói buột miệng ra dừng lại. Cô bé và những người xung quanh hẳn là không giống nhau, một số chuyện chỉ mang lại phiền phức cho người khác.

 

Tuy nhiên, Phùng Tử Tuấn bị từ "mẹ" kích thích. Lần bất hòa đầu tiên của cậu ấy với Hạ Từ cũng là vì Hạ Từ nhắc đến người mẹ đã khuất của cậu ấy.

 

Đây là lần thứ hai Hạ Từ nói về mẹ cậu ấy. Hạ Từ luôn là người mà các bạn trong lớp thấy kỳ lạ nhưng không thể hiểu thấu.

 

Phùng Tử Tuấn không ghét Hạ Từ, không nhìn Hạ Từ bằng ánh mắt khác lạ, nhưng trong lòng, cậu ấy cảm thấy trên người Hạ Từ thường xuyên xảy ra một số chuyện kỳ quái. Ví dụ như giữa tiết học, một hàng côn trùng bò từ cửa sổ vào, nhảy múa quanh đầu ngón tay Hạ Từ. Hạ Từ còn nói chuyện với côn trùng, không màng đến ai, côn trùng vậy mà cũng làm theo lời cô bé, trêu chọc đứa ngồi sau đã giật tóc Hạ Từ.

 

Biểu cảm của Hạ Từ luôn lạnh nhạt và nhàm chán, nhưng lúc này khi cô bé nghiêm túc, Phùng Tử Tuấn cảm thấy Hạ Từ có thể thực sự có liên quan gì đó đến mẹ cậu ấy.

 

Cậu ấy kéo tay Hạ Từ: "Hạ Từ, câu cậu vừa nói rốt cuộc là có ý gì?!"

 

Đầu Hạ Từ hơi đau: "Chính là bị hạ chú đó! Cổ của tớ đã chặn lại rồi, mẹ cậu có thể cũng bị trúng, ban ngày không ra ngoài được."

 

Biểu cảm của Phùng Tử Tuấn trông rất đáng sợ: "Ban ngày không ra ngoài được là sao? Mẹ tớ bị làm sao?" Mẹ cậu ấy không phải đã mất rồi sao?

 

Phùng Tử Tuấn vẫn nhớ ngày mẹ cậu ấy được đưa vào lò thiêu, cậu ấy ôm hũ tro cốt của mẹ khóc đến gần như ngất xỉu.

 

Lời của Hạ Từ ngụ ý một thông tin khác – mẹ cậu ấy vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Và dường như là một dạng mà cậu ấy không thể tưởng tượng được.

 

Hạ Từ: "Cậu không nhìn thấy sao?"

 

Cô bé tưởng mọi người đều có thể nhìn thấy, ít nhất là nhìn thấy người thân của mình. Nhưng những gì Phùng Tử Tuấn thể hiện lại không phải vậy.

 

Phùng Tử Tuấn: "Thấy gì?"

 

Hạ Từ chớp chớp mắt không nói gì.

 

Tiếng loa phát thanh vang lên.

 

Mọi người trên sân đã đứng thẳng hàng, bắt đầu tập thể dục buổi sáng, người chấm điểm đã đến sớm, số lượng người đều đã được kiểm đếm xong.

 

Hạ Từ kêu lên không ổn, sờ lan can rồi chạy xuống. Chạy được nửa đường, phát hiện Phùng Tử Tuấn vẫn đứng yên tại chỗ, cô bé chạy quay lại kéo tay Phùng Tử Tuấn chạy về phía sân.

 

Phùng Tử Tuấn: "Hạ Từ, cậu đừng đùa về mẹ tớ nữa." Cậu ấy vừa chạy vừa nói.

 

Hạ Từ không bao giờ đùa cợt. Khuôn mặt cô bé cũng không hợp để đùa cợt.

 

"Tớ không có." Hạ Từ vội vàng nói, cô bé đến sân, lập tức tìm vị trí của mình rồi chen vào.

 

Tập thể dục buổi sáng xong, cả hai đều bị cô giáo chủ nhiệm giữ lại.

 

Bọn họ đến muộn, lớp bị trừ ba điểm.

 

"Hai đứa làm gì trong lớp vậy? Sao lại chậm thế?" Cô giáo chủ nhiệm hỏi Phùng Tử Tuấn.

 

Cô ấy đã quá quen với việc Hạ Từ mắc lỗi nhỏ, nhưng Phùng Tử Tuấn luôn là học trò cưng của cô ấy, không chỉ học giỏi mà còn là học sinh ba tốt kỷ luật. Đừng nói đến việc tập thể dục buổi sáng đến muộn, ngay cả tiết thể dục không quan trọng cậu nhóc cũng chưa bao giờ trốn học.

 

Phùng Tử Tuấn cúi đầu: "Em nói chuyện với Hạ Từ, mải mê nói quá nên quên mất."

 

Thái độ của Phùng Tử Tuấn rất tốt, lại là một trong số ít học sinh mà cô giáo chủ nhiệm yêu thích nhất, cô ấy cũng không nỡ trách mắng nhiều, chỉ dạy dỗ họ vài câu rồi cho họ về.

 

Hạ Từ kéo Phùng Tử Tuấn về, Phùng Tử Tuấn hất tay cô bé ra.

 

"Sao vậy?" Hạ Từ cau mày.

 

Phùng Tử Tuấn không nói gì, tiếp tục đi thẳng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạ Từ theo sau chân cậu ấy: "Cậu giận rồi sao?"

 

"Sao cậu lại giận?"

 

"Cậu kỳ lạ thật đó, tớ đâu có chọc cậu."

 

"Phùng Tử Tuấn, cậu giận cái gì vậy?"

 

Hạ Từ lải nhải sau lưng cậu ấy.

 

Phùng Tử Tuấn quay người lại: "Hạ Từ, cậu có thể đừng nói linh tinh nữa không!"

 

Hạ Từ: "Tớ nói linh tinh khi nào?"

 

Phùng Tử Tuấn sắc mặt lạnh băng: "Cậu đừng có chơi game nhiều quá, rồi ảo tưởng ra một đống thứ không tồn tại."

 

Nói xong, cậu ấy nhấc chân đi.

 

Hạ Từ nhìn bóng lưng Phùng Tử Tuấn, trong lòng nhớ lại rắc rối đã gây ra hôm qua.

 

Vẫn không giống nhau nhỉ.

 

Phùng Tử Tuấn cả buổi sáng không nói chuyện với Hạ Từ, ngay cả Quỷ Nhãn cũng không đòi lại.

 

Tiết học cuối cùng buổi sáng kết thúc, Phùng Tử Tuấn mang hộp cơm của mình đi luôn.

 

Hạ Hứa Nặc đang đợi ở cửa lớp của Hạ Từ.

 

Cô bé dường như đã quên chuyện hôm qua, vẫn cười tươi rói: "Chị ơi, ăn trưa cùng nhau đi!"

 

Hạ Từ đang dọn dẹp bàn học, cô bé lại nói: "Bố và anh đều nói rồi, hôm nay ba anh em mình ăn cơm cùng nhau, anh sẽ xin lỗi chị."

 

"Chị ơi!"

 

Hạ Từ ra khỏi lớp, đi về phía nhà ăn.

 

Hạ Hứa Nặc thân mật khoác tay cô bé: "Đừng đi nhà ăn, em mang nhiều đồ ăn vặt lắm, chúng ta ăn cùng nhau đi."

 

Hạ Từ chưa bao giờ tự mang cơm. Cô bé thấy cà tím ở nhà ăn đặc biệt ngon, hơn nữa hành luôn được chiên, vừa thơm vừa ngon, sốt đậm đà rất hợp khẩu vị Hạ Từ.

 

Hạ Từ: "Chị muốn ăn ở nhà ăn."

 

Hạ Hứa Nặc mở to mắt: "Nhưng anh muốn xin lỗi chị."

 

Hạ Từ: "Anh ấy xin lỗi có liên quan gì đến chị?"

 

Bố muốn anh ấy xin lỗi trực tiếp. Bản thân cô cũng muốn cả gia đình hòa thuận, nên hy vọng chị có thể tha thứ cho anh.

 

Nếu chị không đi, anh ấy xin lỗi ai? Làm sao biết chị có tha thứ hay không.

 

Hạ Hứa Nặc: "Anh ấy thành tâm mà chị, yên tâm đi chị. Chúng ta sẽ hóa giải mọi hiểu lầm."

 

Hạ Từ: "Không đi."

 

Hạ Hứa Nặc sốt ruột: "Tại sao vậy chị?"

 

Hạ Từ cảm thấy Hạ Chu không cần xin lỗi. Cô bé căn bản không để bụng chuyện đó. Nếu đến mức Hạ Chu thực sự phải xin lỗi, cô bé đã tự mình giải quyết từ lâu rồi.

 

Hơn nữa Hạ Chu ghét cô bé đến vậy, sẽ không thật lòng xin lỗi cô bé đâu.

 

Hạ Chu muốn xin lỗi là chuyện của Hạ Chu, tại sao lại phải liên lụy đến mình.

 

Cô bé muốn ăn cơm! Không ai được làm mất thời gian của cô bé!

 

Ánh mắt Hạ Hứa Nặc vô cùng thất vọng.

 

Hạ Từ không để ý Hạ Hứa Nặc, cầm thẻ ăn đi vào nhà ăn.

 

Phùng Tử Tuấn ngồi ngay ngắn trước bàn, tao nhã gắp thức ăn.

 

Hạ Từ mua cơm xong, cố ý ngồi ở bàn xa nhất với Phùng Tử Tuấn để ăn.

 

Phùng Tử Tuấn không để ý mình, cô bé cũng không muốn để ý Phùng Tử Tuấn.

 

Hạ Từ không nghĩ mình đã làm sai chuyện gì.

 

Haizz, tên nhóc này.

 

Hạ Từ cảm thán.

 

Tan học buổi tối, Hạ Từ đợi ở cổng trường.

 

Không biết tại sao hôm nay không có ai đến đón cô bé. Điện thoại của Hạ Từ bị tịch thu, không thể gọi cho Bùi Nghi Bân.

 

Hạ Từ ngồi xổm nửa ngày, ăn hết ba cây xúc xích nướng ở quán tạp hóa, vẫn không có ai đến.

 

Thấy trời sắp tối, Hạ Từ đeo cặp sách lại lén lút vào trường.

 

Đi đến văn phòng tìm thầy Hà.

 

Hà Kỳ thấy Hạ Từ còn cau mày: "Sao em vẫn còn ở trường?"

 

Hạ Từ nói không có ai đến đón.

 

Hà Kỳ gọi điện cho Bùi Nghi Bân, là trợ lý của cô ấy bắt máy.

 

Hóa ra Bùi Nghi Bân đang làm việc giữa chừng đột nhiên ngất xỉu, được trợ lý đưa đi bệnh viện.

 

Kể từ khi đến thế giới này, cô ấy gần như ngày nào cũng làm việc với cường độ cao, gần đây còn phải lo chuyện Hạ Từ và thu dọn hậu quả cho các người chơi.

 

Đêm qua gần như không ngủ.

 

Bùi Nghi Bân suýt chút nữa đột tử.

 

Hà Kỳ bảo Hạ Từ về lớp làm bài tập một lát, tan làm anh ấy sẽ đưa Hạ Từ về nhà.

 

Hạ Từ đành phải quay lại lớp, vừa đi vừa ăn thạch vừa mua.

 

Trong lớp, học sinh trực nhật đã về hết rồi.

 

Chỉ có một người đứng trước bục giảng, im lặng nhìn cuốn sổ từ vựng.

 

Hạ Từ: "Phùng Tử Tuấn? Sao cậu vẫn còn ở đây?"

 

Cô bé "tạch" một tiếng bật đèn.

 

Mùa thu đông mặt trời lặn nhanh, lớp học tối om.

 

Phùng Tử Tuấn bị giật mình.

 

Chỉ là cậu ấy vẫn mặt nặng mày nhẹ không trả lời.

 

Hạ Từ liếc nhìn cậu ấy: "Sổ từ vựng của cậu cầm ngược rồi."

 

Phùng Tử Tuấn cúi đầu nhìn, mặt tức thì đỏ bừng.

 

Cậu ấy gập sổ lại, cho vào cặp sách.

 

Hạ Từ quay về chỗ ngồi làm bài tập, không lải nhải như Phùng Tử Tuấn tưởng.

 

Cuối cùng ngược lại là Phùng Tử Tuấn không nhịn được mở miệng: "Sau này cậu đừng nhắc đến mẹ tớ nữa được không. Tớ không thích người khác lấy mẹ tớ ra đùa."

 

Hạ Từ đặt bút xuống: "Tớ nói rồi, tớ không đùa."

 

Phùng Tử Tuấn: "Cậu chơi game nhiều quá rồi, những cái gọi là hạ chú, cổ trùng đều là thứ trong game..." Cậu ấy cảm thấy Hạ Từ đã ảo tưởng những thứ không thực tế đó vào bản thân mình.

 

Chỉ là cậu ấy không nói ra để làm Hạ Từ khó xử.

 

Hạ Từ: "Không phải vậy."

 

Phùng Tử Tuấn phản bác.

 

Hạ Từ phản bác lại lời phản bác của Phùng Tử Tuấn.

 

Phùng Tử Tuấn phản bác lại lời phản bác của Hạ Từ.

 

Hạ Từ tức giận.

 

"Cậu tự nhìn đi!"

 

Cô bé dùng răng nanh sắc nhọn cắn nát ngón tay, dùng m.á.u bôi lên mí mắt Phùng Tử Tuấn.

 

Phùng Tử Tuấn giãy dụa: "Cậu làm gì vậy?"

 

Hạ Từ ném Quỷ Nhãn qua.

 

Phùng Tử Tuấn: "..."

 

"A a a a a a a a a a a!"

 

Mẹ ơi có ma!!!