Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 31



Giám sát trong phòng thí nghiệm là quay, cứ mỗi năm phút thì sẽ xuất hiện một điểm mù giám sát, là ở ngay lúc này, người đàn ông trong phòng thí nghiệm di chuyển.

Sợi nấm vươn dài ra khỏi người hắn biến mất không thấy, gần như khó có thể phân biệt bằng mắt thường, vài chục giây sau, dưới bàn thí nghiệm trong phòng quan sát, một người đàn ông da ngăm đứng dậy, lập tức đi thẳng về phía Đường Tiếu.

Từ sau lần trước Đường Tiếu nói với Tiêu Bách về vấn đề quần áo của 428, Tiêu Bách đã lần nữa xin bên trên chế tạo riêng một áo trói buộc, có phần giống loại mà bệnh viện tâm thần sẽ mặc cho bệnh nhân bệnh nặng, toàn thân là màu trắng, chỗ các khớp xương là dây da màu đen được chế tạo đặc biệt, mặc trên người 428, không hiểu sao có gì đó rất khó tả.

Cảnh tượng này quả thực giống như ma thuật, Đường Tiếu không nhịn được li.ếm đôi môi khô khốc, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ nguyên lý của cảnh tượng đó, sợi nấm trở nên trong suốt rồi sau đó biến mất là thứ gì? Ẩn thân quang học? Hắn chạy ra ngoài từ khe hở của lỗ thông gió ư? Nhưng lỗ thông gió không thông đến phòng quan sát mà, tốc độ của hắn rốt cuộc nhanh cỡ nào mới có thể quay lại phòng quan sát trong mười mấy giây chứ.

“Tiếu Tiếu…”

“Dừng, ở yên đó đừng nhúc nhích.” Đường Tiếu bước một bước về phía cửa, duỗi tay tạo một thủ thế cấm.

428 ngoan ngoãn đứng tại chỗ, mặt mày anh tuấn cúi xuống, con ngươi thẳng đứng màu cam vàng nhìn thẳng vào cậu, dáng vẻ đáng thương cực kì, như một chú chó lớn bị từ chối ôm ấp.

Nhưng Đường Tiếu không bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, cậu biết rõ dưới lớp da người này là con quái vật như thế nào.

“Tao không đồng ý việc sử dụng chất lỏng khác mà mi nói trước đó, nhưng tao sẽ cung cấp máu cho mi giống như trước đây, thế nào?” Đường Tiếu nhìn thẳng vào mắt 428, “Nếu không tao sẽ vẫn luôn trốn tránh mi như thế... mi hẳn cũng không muốn như vậy đúng không.”

428 nhìn Đường Tiếu, lại không đồng ý ngay: “Vì sao không thể hôn?”

“Hành động này có hàm nghĩa đặc biệt đối với con người,” Đường Tiếu đau đầu xoa xoa giữa mày, đau đầu nói, “Chỉ có giữa người yêu nhau mới có thể làm chuyện này.”

Cậu đặc biệt nhấn mạnh âm điệu ở chữ ‘người’, nhưng 428 chỉ hỏi một câu trước: “Yêu là gì?”

“Là chiếm hữu, kiềm chế và khó kìm lòng nổi.” Đường Tiếu nói: “Nhưng tóm lại là thứ không liên quan gì đến mi.”

428 tự động phớt lờ nửa câu cuối như không nghe thấy, chỉ hỏi: “Yêu là có thể hôn Tiếu Tiếu sao?”

“Là yêu nhau,” Đường Tiếu nhấn mạnh, “Tao không yêu mi, cho nên mi không thể hôn tao.”

Cậu không cho rằng một con quái vật sẽ sinh ra loại cảm xúc ‘yêu’ này, xoa xoa thái dương, không muốn lãng phí thêm lời nào: “Tao không yếu như mi nghĩ, mất một chút máu đối với tao không là gì cả, hợp tác của chúng ta vẫn có thể tiếp tục, lần cho ăn về sau vẫn dựa theo trước đây...”

“Không cần.”

“Gì cơ?” Đường Tiếu ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Nội dung hợp tác phải sửa lại,” người đàn ông bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn Đường Tiếu, “Bởi vì Tiếu Tiếu rất yếu.”

“Hả?” Thái dương Đường Tiếu nổi một cọng gân xanh.

“Cho nên tôi sẽ bảo vệ cậu.” 428 cúi đầu, trong đôi con ngươi thẳng đứng tràn ngập lạnh lùng kia lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc khác biệt, “Tiếu Tiếu chỉ cần nuôi tôi là được.”

Có thể nói ‘ăn bám’ đúng lý hợp tình như thế, có lẽ cũng chỉ có con quái vật không có thường thức của loài người này thôi.

Đường Tiếu vốn tưởng rằng hắn sẽ nói lời nói mắc đánh gì đó, đã chuẩn bị sẵn súng bắn nhiệt rồi, nhưng giây tiếp theo suýt nữa không nhịn được bật cười.

428: ?

Đường Tiếu ghìm khóe miệng: “Cho nên là mi không uống máu, đúng chứ?”

“…” 428 không nói gì, nhưng hiển nhiên hắn cũng không có ý lùi bước.

Đường Tiếu đã lười hỏi, dù sao hỏi nữa cũng chỉ có thể cho ra câu trả lời ‘bởi vì Tiếu Tiếu rất yếu’: “Vậy mi cứ nhịn đói đi.”

Xem ai có thể cầm cự lâu hơn ai.

Lúc này Rocky đã quay lại, Đường Tiếu bước ra khỏi phòng quan sát, mặc kệ 428, dù sao cậu cũng có thể luôn dây dưa tiếp với 428.

Đường Tiếu đi rồi, trong mắt 428 hiện lên vẻ mờ mịt.

Hắn không thể hiểu được, tại sao Đường Tiếu lại từ chối hắn, bất kể là nước bọt hay tinh dịch, cho một cách thích hợp thì hẳn là vô hại đối với chủng tộc loài người này mới đúng, tại sao Tiếu Tiếu tình nguyện dùng cách tổn thương mình cũng không muốn phối hợp với hắn?

Là bởi vì cái gọi là ‘yêu’ kia sao, chỉ có đạt được tình yêu của cậu mới có thể ư?

Không thể kiếm được thức ăn một cách suôn sẻ, việc này khiến 428 rơi vào mờ mịt, cách làm trước đây bắt đầu không thể thực hiện được, vì thế 428 bắt đầu suy nghĩ.

Hắn bắt đầu khao khát hiểu biết con người.

Mà đối với Đường Tiếu mà nói, quá trình đêm nay cũng không suôn sẻ đến vậy.

Vốn tưởng rằng 428 cuối cùng sẽ thỏa hiệp, nhưng không ngờ đối phương vẫn kiên trì, vậy chờ xem, xem ai cầm cự lâu hơn ai.

Đường Tiếu lại bắt đầu kiếp sống trực ca đêm chậm rãi, tất nhiên để tránh cho tiến sĩ Phong quá lo lắng cho mình, Đường Tiếu đến chào hỏi với Tiêu Bách, mỗi ngày sẽ có một đoạn thời gian không ở phòng thí nghiệm, như vậy nhìn qua sẽ còn tính bình thường.

Chỉ là gần đây cậu lại gặp phải một nan đề, đó chính là thiết kế thực nghiệm.

Thật ra cũng không phải không biết làm, Đường Tiếu đã từng làm trước đây rồi, cũng được dạy sơ qua ở lớp thực nghiệm, nhưng chủ yếu là trong lòng cậu không tự tin, rốt cuộc lần đầu tiên làm một đề tài, còn là lãnh đạo một tổ đề tài, tuy Đường Tiếu không có giác ngộ làm người lãnh đạo, nhưng ít nhiều cũng biết nếu mình làm chậm tiến độ, thì quá khó coi.

Không sao, cậu có thể tìm giáo sư ở hiện thực để hỏi.

Đường Tiếu dứt khoát offline, gần đây không có lớp của giáo sư Lý, cậu bèn thử gõ cửa sổ của giáo sư Lý trên phần mềm màu xanh lục nào đó.

Đường Tiếu: Giáo sư, thầy có rảnh không ạ?

Đường Tiếu: Giáo sư, chính là trò chơi lần trước đó ạ, em lại thiết kế một thực nghiệm muốn cho ngài xem xét…

Lão Lý: ?

Lão Lý: Các em lại bày trò gì nữa vậy?

Lão Lý: Gửi tới xem thử.

Đường Tiếu lập tức gửi ngay thứ mình thiết kế, phương hướng nghiên cứu và tư liệu qua.

Lão Lý: Còn rất ra gì đấy, chờ, thầy không thuộc lĩnh vực này, để thầy kéo vài người tới cho em.

Thức Đêm Rụng Tóc, Học Đến Huệ gia nhập nhóm trò chuyện

Lão Lý: Các ông sửa tên coi.

Giáo sư Vương: Đây là nhóm gì thế?

Lão Lý: À, học sinh tìm tôi hỏi ý tưởng thiết kế thực nghiệm, tôi không rành việc này, nên giờ không phải tìm các ông đến xem à.

Giáo sư Vương: Tôi xem phương hướng thử.

Đã download file nhóm.

Giáo sư Vương:??? Có nấm này hả?

Đường Tiếu: Không có không có ạ, là con game do một người bạn của em làm ra.

Đường Tiếu lại giải thích một đợt, giáo sư Vương xem mà rất cạn lời.

Giáo sư Vương: Học sinh càn quấy thì thôi, sao ông cũng đú đởn theo vậy, nếu rảnh quá thì có thể hướng dẫn nghiên cứu sinh của ông viết luận văn.

Lão Lý: Tôi xem thứ chúng nó viết là đau đầu, còn không bằng tới giúp Tiểu Đường sửa luận văn, ít nhất tâm trạng thoải mái chút.

Giáo sư Vương: Ông cũng thật hài hước, sửa luận văn có tâm trạng thoải mái gì được.

Giáo sư Lý: Kiến thức lý luận và ý tưởng nghiên cứu của Tiểu Đường chắc chắn rõ ràng hơn bọn chúng nhiều, đáng tiếc mới học năm hai, haiz, tôi không nói chuyện với ông nữa, có giúp không, để tôi còn đi hỏi lão Hoàng.

Giáo sư Vương: Gượm đã, tôi hỏi một chút.

Giáo sư Vương: Tôi thấy thí nghiệm cậu thiết kế là có liên quan đến giới nấm chưa biết này, vậy chắc cậu hẳn đã có tìm kiếm tư liệu đúng không, từ mô tả của cậu về loại nấm đó, tôi cảm thấy có chút tính tương tự với một giới nấm săn tuyến trùng¹, cậu đã nghiên cứu bài luận văn 《Nghiên cứu cơ chế khống chế điều tiết tín hiệu hình thành cơ quan săn mồi của giới nấm săn tuyến trùng》 chưa?

Đường Tiếu: Hiểu một chút ạ.

Giáo sư Vương: Vậy tôi kiểm tra cậu nhé, nói về chức năng của công năng khống chế điều tiết tín hiệu gprotein (regulatorsofGproteinsignaling, RGSs).

Đường Tiếu: Trong bộ gen của nấm săn tuyến trùng (Arthrospora oligospora) tồn tại 7 loại RGSs, qua phân loại gen và phân tích kiểu hình² phát hiện thấy những RGSs khác nhau này đóng một vai trò quan trọng trong sự sinh trưởng, phát triển và phân hóa của Arthrospora oligospora. Trong đó, sau khi loại bỏ gen AoFlbA mã hóa Rgs1...

Đường Tiếu biết, bởi vì cậu thực sự có nghiên cứu luận văn, tuy cũng chưa từng học thuộc lòng, nhưng không biết có phải do tăng thêm trí tuệ hay không, khi nhớ lại phần điểm kiến ​​thức này thì đã lấy ra chính xác từ trong đầu, châm chước lời nói một chút, gõ một đống chữ theo hiểu biết của riêng mình.

Cậu vừa gửi đi đã có chút hối hận, bởi vì cậu chợt nhận ra hình như mình chủ yếu là đọc luận văn ở trong trò chơi, lỡ đâu trong game tùy ý bịa ra, vậy cậu chẳng phải là làm trò cười à.

Giáo sư Vương: Có chút thú vị, vậy cậu cảm thấy ngoài g-protein trimeric, g-protein nhỏ (smallGTPase) hoặc g-protein tiểu đơn vị (monomericGprotein) tham gia vào bộ phận truyền lại tín hiệu tế bào này...

Đường Tiếu hơi ngơ, theo bản năng suy nghĩ theo ý nghĩ của giáo sư Vương, sau đó gõ chữ.

Trong bất tri bất giác, chữ trên giao diện nhiều đến nỗi có thể khiến người không thích học tập mắc chứng sợ chữ, giống như mỗi chữ nào cũng biết cả, nhưng ghép lại với nhau thì đột nhiên không hiểu gì sất.

Lão Lý không chịu nổi họ bỏ lại mình, nói chen: Gần vậy được rồi, đây lại không phải kiểm tra học sinh của ông, giúp hay không giúp nói một lời đi.  

Giáo sư Vương chưa đã thèm mà kết thúc thảo luận.

Giáo sư Vương: Cũng mức này rồi, còn cần tôi hỗ trợ ưu hoá thực nghiệm à.

Lão Lý: Người ta lại chưa từng làm đề tài, đã nói mới năm hai mà!

Giáo sư Vương sửng sốt, lướt lại lịch sử trò chuyện trước đó, phát hiện giáo sư Lý thật sự đúng là đã nói trước đó, nhưng ông lại quên mất trong lúc nói chuyện.

Giáo sư Vương: Mới năm hai mà có thể có loại năng lực tự học này, rất tốt, để tôi xem.

Giáo sư Vương: Thiết kế còn ổn, tôi sẽ ưu hóa chút phần cuối cùng cho cậu, cậu làm thế này, cậu sửa đánh dấu và sơ đồ biểu thị bằng protein huỳnh quang màu xanh lá cây... Như này hiệu quả càng rõ ràng hơn.

Đường Tiếu: Vâng vâng dạ.

Giáo sư Vương: À đúng rồi đây là một trò chơi đúng không, thế cỡ vậy là được rồi.

Giáo sư Hoàng: Sau này Tiểu Đường định học tiến sĩ ở đâu?

Giáo sư Hoàng trước đó vẫn luôn yên lặng không lên tiếng đột nhiên ngoi đầu trong nhóm chat.

Trong lòng lão Lý chợt căng thẳng.

Lão Lý: Ông muốn làm gì? Người ta chưa chắc định học tiến sĩ.

Giáo sư Hoàng: Tôi chỉ hỏi chút thôi mà, ông căng thẳng làm gì.

Giáo sư Vương: Đúng vậy, Tiểu Đường cảm thấy hứng thú đối với giới nấm học à? Giới nấm học của trường chúng tôi khá tốt, đứng thứ hai trong nước, còn có phòng thí nghiệm quốc gia cấp, cậu muốn ra nước ngoài tôi cũng có thể liên hệ các trường đại học nước ngoài cho cậu trao đổi học tập.

Lão Lý: Không đúng, phòng thí nghiệm quốc gia cấp có liên quan gì với ông? Ông không phải mới vừa xem xét giáo sư à?

Giáo sư Vương: Tôi chỉ hỏi một chút thôi, ông căng thẳng làm gì.

Tiêu rồi, bị nhớ thương rồi. Lão Lý có chút hối hận, sớm biết vậy ông tự đi hỏi giúp là xong, vốn dĩ muốn khoe học trò, kết quả hạt giống tốt bị theo dõi.

Đường Tiếu: Cảm ơn sự coi trọng của các giáo sư (cười khóc) em vẫn chưa có ý định học tiến sĩ, em muốn hoàn thành việc học đại học trước đã.

Nghe cậu nói vậy, người trong nhóm cũng không để trong lòng, đùa à, đã học được đến nỗi này, nếu không học tiếp thì còn có thể là vì gì?

Vì trò chơi à?

Họ cũng coi như Tiểu Đường còn chưa nghĩ xong nên đi theo ai để học, lại hoặc là đứa trẻ lại không tiện nói từ chối ai.

Dù sao mới năm hai thôi, còn sớm.

Không biết mang tâm lý gì, nhưng hai giáo sư mới gia nhập đều không rời khỏi nhóm trò chuyện, thậm chí còn bảo Đường Tiếu có vấn đề gì có thể đến hỏi họ, đôi khi lên mạng không tìm được người thì đến hỏi offline cũng được, nếu họ không có ở đó thì có thể đến văn phòng tìm đàn anh đàn chị, ai cũng rất thân thiện, cứ tùy ý hỏi.

Đường Tiếu cảm ơn từng người, sau đó cầm thiết kế thực nghiệm mới ra lò đăng nhập trò chơi.

Trùng hợp lúc này Tiêu Bách đã gửi một tin nhắn trong nhóm lớn chung, nói đã được cấp phép thực nghiệm, những ai chuẩn bị bắt đầu dự án trong những ngày này thì đến chỗ trợ lý nghiên cứu viên nộp bản báo cáo.

Đối với việc này, mấy học giả cấp một bọn Úc Minh nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Qua nhiều ngày như vậy, là con la hay là ngựa, lôi ra chạy là biết.

Trong group của học giả cấp một

Úc Minh: Mấy ngày nay Đường có từng giao lưu với các anh không?

Andy · Hado: Không có.

Chiêm Vũ Thần: Bên tôi cũng không có, chắc ngại đấy, suy cho cùng cũng người trẻ tuổi mà.

Úc Minh: Cứ kéo dài mãi như vậy cũng không ổn, đợi lát nữa tôi hỏi Đường Tiếu chút xem, thật sự không được thì mọi người cùng nghĩ cách xem sao…

Mấy người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, quyết định cho chàng trai trẻ này chút áp lực, cho cậu biết đề tài cũng không phải dễ dẫn dắt như vậy, cho dù cậu đưa ra thiết kế thực nghiệm, cũng có thể soi tìm ra sai sót.

Úc Minh tạm thời đặt thí nghiệm trên tay xuống, đi tìm Đường Tiếu, giả vờ bâng quơ hỏi: “Đường, dạo này cậu chuẩn bị thế nào rồi? Chúng ta đã sắp có thể bắt đầu công việc rồi, giấy phép thực nghiệm đã được cấp, phỏng chừng các tổ đề tài khác đã đi xin, chúng ta cũng phải nhanh lên.”

“Nếu cậu còn chưa làm xong thì cũng có thể gửi vào trong nhóm, đám chúng ta cùng thảo luận xem nên làm như thế nào.”

Đường Tiếu nghe vậy cúi đầu mày mò vòng tay một lúc, sau đó nói: “Không sao, tôi làm xong rồi, cho mọi người xem thử, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ nộp đơn.”

Úc Minh sửng sốt, sau đó nâng vòng tay lên xem xét nhóm lớn.

Đường Tiếu tải lên file thiết kế thực nghiệm của mình vào trong nhóm tổ đề tài của mình.

Đường Tiếu: Thiết kế thực nghiệm đã chuẩn bị xong, các vị có thể xem xét xem cần sửa ở đâu, chúng ta cùng thảo luận, nếu không có vấn đề chúng ta sẽ đi đăng ký.

Trong nhóm mới có tin nhắn, các học giả cấp một chờ đợi đã lâu tức thì biểu cảm rung rinh.

Cuối cùng cũng tới!

Còn chưa đến một giây, file nhóm biểu hiện bốn lượt download.

Thêm một người là Rocky.

Trong nhóm nhỏ, nhóm học giả cấp một mài đao soàn soạt, chờ đợi đã lâu.

Úc Minh: Tôi tải xong rồi, để tôi xem coi người mới có thể thiết kế ra thứ gì.

Click mở file nhóm, trong nhóm im lặng thật lâu.

Chiêm Vũ Thần: Chậc, cũng ổn đó.

Andy · Hado: Thật vậy chăng? Tôi cảm thấy cố bới móc cũng có thể, tôi cảm thấy cái cuối cùng đổi thành kỹ thuật xx cũng được.

Chiêm Vũ Thần: Bới lông tìm vết không thú vị, thôi thôi, lần này cứ như vậy trước, dù sao sau này có rất nhiều cơ hội. Hiện tại quan trọng nhất là nhanh bắt đầu thực nghiệm, hơn nữa các anh không cảm thấy chờ thực nghiệm xảy ra vấn đề thì hiệu quả sẽ tốt hơn à.

Úc Minh: Cũng đúng.

Andy · Hado: Anh nói có lý.

Úc Minh: Vậy tôi về nhé? Các anh cũng rep lại trong nhóm lớn cái đi… Thực nghiệm cũng bắt đầu rồi còn không để ý tới người ta, làm thế quá trắng trợn, coi chừng Tiêu Bách thật sự tức giận.

Andy · Hado: Tôi biết tôi biết, chúng tôi không khờ như vậy.

Hiện thực, Úc Minh xem xong báo cáo thực nghiệm rồi, ngẩng đầu nhìn Đường Tiếu đang chờ phản ứng của hắn.

Đường Tiếu hỏi: “Anh cảm thấy còn có chỗ nào cần cải thiện không? Có lời gì cứ việc nói ra, tôi còn là một người mới, ít nhiều có chút không đủ kinh nghiệm.”

Đường Tiếu là hỏi vấn đề này một cách nghiêm túc, mặc dù cậu đã đi tìm giáo sư ưu hóa, nhưng nghiên cứu khoa học trong trò chơi và nghiên cứu khoa học ngoài đời thực không thể nhập làm một, giữa hai bên nói không chừng có chỗ khác biệt, phát hiện vấn đề sớm một chút còn có thể giải quyết được sớm.

Nhưng Úc Minh thì không thấy như vậy.

Nói thật, nếu trước khi đọc bản thiết kế đủ xuất sắc ngắn gọn này mà Đường Tiếu nói những lời này, có lẽ Úc Minh sẽ cảm thấy cậu thực sự yếu thế, muốn tìm một bậc thang cho mình, nhưng sau khi xem xong, nếu thực sự tin thế thì hắn thật ngu ngốc.

Úc Minh lại không ngốc, hắn cảm thấy Đường Tiếu đã biết tính toán trong lòng bọn họ từ lâu, cho nên cố ý hỏi như vậy là để xác lập uy quyền của mình.

Nhưng mà… bọn họ thật đúng là không tìm thấy có khuyết điểm rõ ràng nào.

Úc Minh im lặng một lát, kéo khóe miệng: “Không có, tôi cảm thấy khá tốt, xem lại xem bọn họ nói như thế nào đi.”

Đường Tiếu nghe vậy cúi đầu xem trong nhóm.

Úc Minh: Nhận được.

Chiêm Vũ Thần: Tôi cảm thấy như vậy là được.

Andy · Hado: Vất vả rồi, vậy tôi đi nộp cho trợ lý nhé.

Đường Tiếu nhẹ nhàng thở ra, thiết kế thực nghiệm có thể vượt qua là được, ngón tay gõ gõ vòng tay trên tay.

Đường Tiếu: Được, xin tài liệu thực nghiệm cũng phiền phức, chúng ta bắt đầu từ đơn giản nhất trước, làm quen cái đã.

Chiêm Vũ Thần: Nhận được.

Rocky: Nhận được.

Công tác chuẩn bị ở giai đoạn trước cho đề tài đều hoàn thành gần hết, kế tiếp thì chiến đấu đao thật kiếm thật.

Đơn xin tài liệu thực nghiệm cũng nhanh chóng thông qua, bởi vì Đường Tiếu bọn họ xin còn coi như sớm, nên được xếp hạng đầu tiên.

Ngày hôm sau, Đường Tiếu mặc áo blouse trắng, cùng Rocky và mấy người khác đi vào khu thể thí nghiệm 428.

Ngày thường 428 vẫn luôn chợp mắt trong một góc ở phòng thí nghiệm, cũng không để ý nhiều đến các nghiên cứu viên đi tới đi lui, chỉ mở mắt vào khi Đường Tiếu bước vào, đồng tử thẳng đứng màu cam vàng không nhìn rõ cảm xúc.

Cánh tay robot lần lượt đặt một số mẫu sinh học khác nhau trước mặt 428, từ trái sang phải lần lượt là mô thực vật, mô cơ thể động vật, mô cơ thể dị thú và mô cơ thể người bình thường.

Đường Tiếu là lần đầu tiên tham dự vào trong thực nghiệm nhằm vào 428 với thân phận nghiên cứu viên, giờ phút này dẫu cho biết độ thiện cảm của 428 đối với mình cao tới 50, song lúc này tâm trạng cũng không khỏi có chút thấp thỏm.

Hắn sẽ tức giận ư? Hắn sẽ không chấp nhận thực nghiệm ư?

Hắn sẽ biểu hiện ra cảm xúc khác thường khác ư?

Đường Tiếu không biết, cậu nhìn 428 bên kia tường kính, 428 cũng nhìn cậu, đồng tử dựng đứng màu cam vàng không nhìn ra cảm xúc gì.

Tường kính mỏng manh cắt ngang giữa hai người, dường như tượng trưng cho thân phận khác biệt hoàn toàn của cả hai.

Cậu là nghiên cứu viên, mà 428, là vật thí nghiệm.

Rõ ràng với thực lực của 428 thì có thể dễ dàng rời khỏi đây, thậm chí tàn sát họ, nhưng lại giả vờ thành dáng vẻ nhỏ yếu vô hại, chấp nhận thực nghiệm từ những cá thể nhỏ yếu hơn hắn.

Rốt cuộc 428 nghĩ như thế nào?

Trong ánh mắt có phần thấp thỏm của Đường Tiếu, 428 ngồi thẳng dậy, bộ đồ trói buộc cũng không che đi ưu điểm hình thể của hắn, ngược lại làm nổi bật đôi vai rộng vòng eo gọn của hắn, giống như một con báo đen lười biếng, mỗi một tấc đều ẩn chứa vẻ đẹp hùng mạnh hoang dã, đồng tử dựng đứng màu cam vàng nhìn về phía tường kính, ánh mắt chậm rãi quét qua một đám người đang nhìn chăm chú động tác của hắn.

Mấy nghiên cứu viên đi theo sau Đường Tiếu không nhịn được lùi lại một bước.

Lại vậy nữa rồi. Rocky nghĩ thầm.

Rõ ràng vật thí nghiệm bên trong hẳn không nhìn thấy bên ngoài mới đúng, nhưng tại sao luôn có cảm giác không khỏe như đang bị sinh vật nguy hiểm theo dõi...

428 đứng dậy, đi một vòng giữa mấy mẫu sinh vật, cuối cùng không chút do dự lựa chọn phần của con người.

Hắn đến gần ngửi ngửi, không có lộ ra biểu cảm rõ ràng nào, cuối cùng vươn tay với vẻ mặt vô cảm, lòng bàn tay nứt ra từ giữa, không có máu, chỉ có sợi nấm màu máu, bao bọc thức ăn giống như cơ quan săn mồi, một khoảng thời gian sau, sợi nấm biến trở lại cánh tay, tại chỗ cũng không còn gì.

Tận mắt thấy ​​quá trình phân giải thức ăn của 428, một số nghiên cứu viên lần đầu tiên nhìn thấy quá trình này đều không khỏi lộ ra chút sợ hãi và buồn nôn, chỉ có Đường Tiếu mặt vô cảm nghĩ.

Mẹ nó không phải mi có thể không hôn môi à?

Vậy trước đó nhất định phải dùng miệng là chuyện gì hả?

Một khoản tài liệu thực nghiệm nhanh chóng tiêu hao hết, người đàn ông da ngăm nheo mắt, lộ ra vẻ mặt có chút thỏa mãn, nhưng chỉ có một chút như vậy hiển nhiên chưa đủ, hắn nhanh chóng lại nhìn sang bên khác, hơn nữa nhanh chóng hấp thụ nó xong.

Chờ sau khi tất cả tài liệu thực nghiệm được bỏ vào đều biến mất, đồng tử dựng đứng màu cam vàng thoáng nhìn ra ngoài, nhìn thẳng về phía Đường Tiếu với vẻ thèm thuồng và tham lam.

Cổ họng Đường Tiếu thắt lại, cố nhịn cũng không lùi lại.

Trong suốt quá trình thí nghiệm, 428 đều rất hợp tác, hợp tác vượt ngoài dự kiến của Đường Tiếu, cậu còn tưởng rằng sẽ xảy ra việc 428 từ chối thí nghiệm hoặc là chơi xấu, buộc cậu phải lùi bước bằng điều kiện hợp tác thí nghiệm, nhưng không có điều nào xảy ra.

Do hắn không nghĩ tới chuyện này? Hay là có mục đích khác?

Đường Tiếu không biết, nhưng từ trong ánh mắt của 428, cậu cũng không nhìn thấy tín hiệu bỏ cuộc.

Hắn đang ngủ đông, hắn đang ấp ủ điều gì.

“Đường?” Sau khi Rocky ghi lại thí nghiệm xong, phát hiện Đường Tiếu còn đang nhìn chằm chằm vào 428, kỳ lạ hỏi: “Đến lượt tổ đề tài khác rồi, sao vậy?”

“… Không có.” Đường Tiếu hồi hồn.

Chỉ cảm thấy 428 có hơi hợp tác quá mức.

Thể thực nghiệm sẵn sàng hợp tác, điều này tất nhiên là rất tốt cho nghiên cứu viên bọn họ, hơn nữa nội dung hợp tác mà họ nói lúc đầu cũng là 428 hợp tác với nghiên cứu của con người, cậu sẽ tìm cách cung cấp chất dinh dưỡng cho 428 để hắn tiến hóa.

Nhưng, không hiểu sao trong lòng cậu luôn có chút bất an, như thể có thứ gì đó đang âm thầm vượt khỏi tầm kiểm soát ở nơi cậu không thể nhìn thấy.

428 chỉ có một, một dự án lớn như vậy, đề tài khác nhau, khi làm thí nghiệm liên quan đến 428 thì nhất định phải sắp xếp ca, kế tiếp không phải thời gian của nhóm nghiên cứu của bọn Đường Tiếu, bất kể Đường Tiếu có khó hiểu như thế nào thì cũng chỉ có thể rời khỏi phòng quan sát để cho đợt người tiếp theo vào.

Sau khi 428 ăn cơm xong thì yên tĩnh ngồi ở trong một góc, nhắm mắt lại.

Thức ăn nuốt vào trở thành những thông tin vô hình, cởi bỏ câu đố của từng đoạn gen, dựa theo cơ chế bí ẩn nào đó, 428 tùy ý sàng lọc những thứ hữu ích, vô dụng, giống như một chiếc máy tính sinh vật chuẩn xác, gen và protein chính là mã hóa mà hắn lấy được, viết ra chương trình hắn cần biểu hiện.

Không ai phát hiện.

Một đoạn sợi nấm rất nhỏ đến mắt người không thể nhìn thấy chậm rãi lan ra từ dưới người hắn, lặng lẽ chui vào sàn nhà, bởi vì kích thước quá nhỏ nên nhìn từ bên ngoài trông không có chút khác thường nào.

Chúng lặng lẽ kéo dài trong những góc không ai biết đến, giống như tấm lưới vô hình, phát triển một cách bí mật.

Những rung động từ mặt đất nơi con người đi qua truyền qua mặt đất, bị sợi nấm bên dưới bắt giữ một cách chính xác.

Cuộc nói chuyện của họ.

Ngôn ngữ của họ.

Tư tưởng của họ.

‘Yêu’ của họ.

Lấy những thứ này làm chất dinh dưỡng, để cho hắn nhanh chóng trưởng thành!

Lời tác giả:

Hôm nay quái vật nhỏ ăn được cơm chưa?

Chưa

–Góc chú thích–

1. Nấm săn tuyến trùng

Nấm tuyến trùng (nematophagous fungi) là loại nấm săn mồi chuyên bắt và tiêu hóa tuyến trùng. Chúng có thể dựa vào các bẫy và bẫy đặc biệt do sợi nấm hình thành để làm mồi cho tuyến trùng hoặc các sinh vật nguyên sinh khác, hoặc tiêu diệt chúng bằng cách ký sinh hoặc tiết ra độc tố từ tuyến trùng, từ đó thu được chất dinh dưỡng. Có khoảng 160 loài. Những loại nấm này được tìm thấy ở bất cứ nơi nào có tuyến trùng ký sinh hoặc hoại sinh (đất, thực vật, sông, đại dương) (chủ yếu sống ở môi trường thiếu nitơ).

2. Kiểu hình

Kiểu hình (tiếng Anh: Phenotype), hay kiểu hình, của một sinh vật, thể hiện hình dáng hoặc thành phần vật lý cụ thể của nó. Cho dù một người có hạt tai hay không, chiều cao của cây, nhóm máu của một người, màu sắc của bướm đêm, v.v. đều là những ví dụ về kiểu hình. Nó lần đầu tiên được đề xuất bởi nhà di truyền học người Đan Mạch William Johansen. Kiểu hình chủ yếu bị ảnh hưởng bởi kiểu gen và môi trường của sinh vật, và có thể được chia thành biến thể liên tục hoặc biến thể không liên tục.