Cố Mặc Đình bị bộ dạng đó của cô chọc cho bật cười, không khỏi hôn lên gương mặt của cô một chút: “Em có muốn uống chút gì không?”
“Nước trái cây á.”
“Được.”
Cố Mặc Đình gọi nhân viên phục vụ, muốn một ly nước trái cây, Tiêu Diệp Nhiên bưng lấy ly nước, vừa uống vừa tò mò hỏi anh: “Sao anh lại đi cùng với em vậy? Hơn nữa sao anh lại không nói cho em biết?”
“Bởi vì em nói là em sẽ nhớ anh, vì để cho em không cần phải quá nhớ nhung, cho nên anh mới đi theo.”
Cố Mặc Đình nhìn cô chăm chú một hồi, giọng nói trầm thấp cực kỳ gợi cảm.
Trái tim của Tiêu Diệp Nhiên chợt lỡ nhịp, hai gò má hơi ửng đỏ.
Cố Mặc Đình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô: “Em có vui không?”
“Vui chứ.”
Tiêu Diệp Nhiên nghiêm túc nhẹ gật đầu, chỉ cần có anh ở đây, cô cũng không sợ cái gì nữa cả.
Bởi vì có Cố Mặc Đình ở đây, cho nên hành trình hơn ba tiếng đồng hồ cũng không hề buồn chán chút nào, sau khi máy bay hạ cánh, Tiêu Diệp Nhiên và Cố Mặc Đình tách nhau ra đi, hai người bọn họ hẹn gặp nhau ở khách sạn.
Ra khỏi sân bay, Tiêu Diệp Nhiên lại nhìn thấy bọn người Cố Tống Vy lần nữa.
Lần này, biểu cảm của bốn người bọn họ cũng không giống như lúc đầu, Cố Tống Vy một mặt âm trầm, hai người Tiểu Ngải và Tiểu Mỹ xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Diệp Nhiên.
Về phần của Bùi Hạo Tuấn, trong đáy mắt tối màu của anh ta lướt qua một tia âm u, nhưng mà lại không nói cái gì cả.
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, nhưng mà Tiêu Diệp Nhiên lại rất thoải mái, lấy vali xong cũng không không để ý đến mấy người bọn họ liền nghênh ngang đi ra bên ngoài.