Nuông Chiều Em Nhiều Chút

Chương 14:



Ở đây cũng đủ lâu, không một ngày nào mà Gia Chánh đặt cô vào mắt, đối xử với cô t.ử tế một chút. Cậu chỉ biết buông lời khó nghe, hành xử thô lỗ, còn hay làm cô vấp té nữa.

Từ nhỏ đến lớn, Quỳnh Thi chưa từng té, vậy mà tới đây một ngày ăn cơm ba bữa đã bị Gia Chánh cố ý gạc chân mấy lần, không gạc chân thì cậu giả vờ đụng. Quỳnh Thi quả thật uất ức muốn c.h.ế.t, cô có phải phạm tội ác tày trời nào với cậu không, mà bị đối xử thế này.

Ngõ Dân An về chiều không có ai, một con hẻm với lối xưa cũ im thin thít.

Nghiêm Bách bẻ lái quẹo vào, trên cổ xe còn có vài túi đồ lủ khủ. Nét mặt có vẻ cao hứng, anh vừa chạy vừa huýt sáo. Từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh vui vẻ tăng thêm lực chân, nào ngờ càng chạy càng gần càng thấy có vẻ không hợp lý.

Quỳnh Thi khóc bù lu bù loa, tướng đi y chang như Thu Ngân khóc lóc khi không tìm được mẹ. Trái tim Nghiêm Bách mơ hồ giật nẩy lên, anh sốt sắng vứt cả xe để chạy đến bên cạnh cô.

“Làm sao vậy? Ai ăn h.i.ế.p em?” Nghiêm Bách sốt ruột nhìn từ trên xuống, ánh mắt giao ngay bàn tay đỏ bừng còn có lầng dấu tay vô cùng đậm. Hai mắt anh tóe ra lửa, nghiến răng ken két.

“Đứa nào đ.á.n.h em?”

Cô gái lau lau vành mắt, không còn khóc nhưng cứ hít hít mũi, mặt mày đỏ bừng, vô cùng tội nghiệp. Thấy Quỳnh Thi không trả lời, lần đầu thấy cô khóc, anh cũng không dám dùng giọng quá cáu gắt. Anh hít một hơi thật sâu, khom lưng chống gối, đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô, thấp giọng hỏi: “Sao lại khóc thành như này, ai đ.á.n.h em vậy Quỳnh Thi?”

“Không có.” Dứt lời, cánh môi cô mếu máo nhưng quyết là không khóc nữa.

Nghiêm Bách không ép, anh đứng thẳng người lên, moi móc chìa khóa nhà ra, vừa mở cửa vừa nói: “Nay làm thịt nướng, em ở lại ăn chung nha.”

“Dạ.” Vừa khóc xong, mũi nghẹt đặc lại, nghe có vẻ nghẹn ngào.

Dù sao chiều nay cô đã quyết định là không ăn cơm chiều với Gia Chánh. Khi ở nhà cậu út, mọi người thường ăn chung với nhau cho đầm ấm. Hiện tại, cô không muốn nhìn Gia Chánh một chút nào.

Cái đồ hung dữ đó, xứng đáng cô độc ăn cơm một mình!

Quỳnh Thi bỏ dép, lẻo đẻo theo sau lưng Nghiêm Bách. Anh đặt túi nilon lên bàn, vừa quay người đã đụng phải Quỳnh Thi. Cô xoa xoa trán, ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt trong trẻo vẫn còn dư âm do khóc, một tầng hơi nước mờ nhạt trong ánh nhìn ấy, vẻ mặt đẹp động lòng người xen lẫn vẻ uất ức ban nãy làm cho tâm trí Nghiêm Bách có phút chốc xao động.

Anh dời mắt sang hướng khác, khẽ ho khan:

“Ra võng ngồi đi, tôi nhóm than lên rồi chúng ta nướng thịt.”

“Em phụ anh một tay.”

“Không cần.”

Cô nghiêm túc nói: “Ăn trực nhưng cũng phải ra dáng một người ăn trực t.ử tế!”

“…” Nghiêm Bách nghẹn cứng họng.

Cũng đạo lý quá ha.

Thế là thiếu nữ ngồi nhặt rau, làm xong cô lại muốn phụ cắt thịt nhưng Nghiêm Bách hơi sợ nên giành lấy, bảo cô đi rửa dưa leo.

Nhà không có bàn gỗ nên sau khi chuẩn bị xong hết thẩy, Nghiêm Bách đem một cái bàn thấp trong góc nhà ra rồi đặt đồ ăn lên, Quỳnh Thi ngồi bệt xuống sàn. Trong lúc loay hoay, ánh mắt anh thoáng quét qua cổ chân cô rồi khựng lại, chau mày hỏi: “Em lại té nữa đó hả Quỳnh Thi?”

Giọng Nghiêm Bách vừa lo lại vừa trách cứ: “Em đi đứng kiểu gì vậy?”

Vết bầm hiện lên làn da trắng nõn, nhìn rất chói mắt và hơi dữ tợn.

Nghiêm Bách đã thấy vết bầm trên chân cô hai ba lần rồi, lần nào cô cũng bảo đi đụng vào bàn vào ghế, lần này cũng không ngoại lệ.

Cô vừa trả lời xong, Nghiêm Bách cũng không nói nữa.

Anh trở miếng thịt trên vỉ nướng, dùng quạt quạt cho khói bay hướng khác.

Mùi thịt thơm lừng, Quỳnh Thi nhìn không chớp mắt, lộ liễu nuốt nước bọt. Nhìn thịt trên vỉ nướng mà hận không thể nhào tới bỏ ngay vô miệng. Quỳnh Thi chẹp chẹp miệng, bộ dáng thèm thuồng hít lấy hít để, cầm sẵn chén cơm và đũa lên, tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể xơi.

Nhìn nét mặt thèm đến mức muốn chảy dãi của cô, Nghiêm Bách nhịn không được phì cười.

Chốc lát, tất cả đã nướng xong, mấy miếng thịt hấp dẫn bao t.ử người đã chín.

Nghiêm Bách cười cười, miếng thịt nào ra lò là đáp ngay vào chén cơm của Quỳnh Thi.

Cô cười tít cả mắt. Ăn miếng thịt ngào ngạt gia vị, tài nấu nướng của anh đúng là số một. Lần đầu tiên được Nghiêm Bách nấu cho ăn, cô cảm thấy anh nên đi học đầu bếp, anh làm còn ngon hơn cả mấy đầu bếp ở nhà cô nữa.

Nghiêm Bách nướng nửa ký thịt, bình thường nửa ký này anh ăn cỡ ba ngày mới hết, hôm nay đãi ai đó ăn chốc lát đã hết rồi. Anh quay đầu, nhìn Quỳnh Thi ăn trong niềm phấn khởi và vui sướng, cảm thấy rất đáng.  

Nghiêm Bách đặt vài miếng thịt lên vỉ nướng, anh nghỉ tay ngồi vào bàn nhỏ. Quỳnh Thi và Nghiêm Bách ngồi đối diện nhau, trên bàn là những miếng thịt nướng vàng ruộm, cùng với các loại rau xanh tươi mát và gia vị. Anh lấy miếng xà lách rồi thêm vài loại rau bỏ lên, né mấy thứ Quỳnh Thi không thích ăn. Cuốn xong một cuộn đẹp mắt, anh chấm sốt tự tay làm, một tay đưa sang một tay để hờ phía dưới, tránh sốt rơi xuống bàn.

“Nào. Há miệng.”

“A a.” Cô há miệng c.ắ.n một miếng, nhai vài miếng xuống, hai mắt sáng bừng như tìm ra chân lý, dáng vẻ vui sướng biết bao.

“Ngon quá ngon quá.” Phồng má nhai nhai, bao nhiêu muộn phiền liền tan biến, Nghiêm Bách nhìn thấy cũng nhẹ lòng.

“Bình thường anh ăn cơm một mình ạ?”

“Ừm.” Anh nhìn cô, khóe môi cong cong: “Thấy xót cho tôi thì chiều nào em cũng ghé ăn chung đi.”

“Em ăn nhiều lắm ấy.” Đôi mắt cô sáng ngời, tinh nghịch đùa một câu.

“Chỉ sợ bụng em không có chỗ chứa thôi.”

Một câu nói đùa nhưng đó lại là mong cầu nhá nhem trong lòng.

“Dạ thôi.” Bao t.ử cô rất bự, sợ sự nhiệt tình của anh chiều hư, cô sẽ ăn đến mức anh tán gia bại sản mất.  

Ánh sáng hy vọng trong đôi mắt Nghiêm Bách nhạt lại.

Anh yên ắng ăn, không bày ra bất kì biểu cảm gì.

Quỳnh Thi dường như có chút để ý, thế là bèn nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhưng lâu lâu thì được ấy. Hì hì, lúc đó em sẽ ăn nhiều để không phụ lòng anh.”

Tâm tình có chút cao hứng trở lợi, Nghiêm Bách nhoẻo môi cười. Ánh mắt dời sang túi nilon màu đen bên cạnh, chỉ vào nó rồi hỏi: “Gì đây?”

Cô gái đang nhai cơm, bộ dạng rất giống con chuột hamster, đáng yêu vô cùng.

Nghe anh nói, cô men theo tầm mắt anh nhìn tới, lúc này mới nhớ ra, cô mở túi lấy tất cả hộp t.h.u.ố.c đặt lên bàn: “Cái này em mua cho em họ nhưng anh Tài nói anh t.h.u.ố.c hút nhiều lắm cho nên em mua cho anh luôn.”

Cô vừa ngẩng đầu đã chạm vào tầm mắt tĩnh mịch, Quỳnh Thi rướn người qua, vỗ vỗ vai anh, nói giọng điệu trượng nghĩa.

“Anh cũng đừng cảm động quá nha, con gái khóc thì em biết dỗ chứ con trai là em bó tay.”

Nghiêm Bách cười trừ, chưa bao giờ nghĩ đến việc phải hút t.h.u.ố.c lá hạng nhẹ.

“Tôi hút loại này không quen, em mang về cho thằng Chánh đi.”

Nhớ đến gói t.h.u.ố.c lá chứa đầy tấm lòng của mình bị Gia Chánh hất vô kẹt cửa, Quỳnh Thi mủi lòng. Cô rầm rì nói: “Em Chánh có rồi ạ.”

Sợ Nghiêm Bách không nhận, Quỳnh Thi nhanh chóng phát huy tài năng lảm nhảm của mình. Sau một lúc nghe bài thuyết trình dài 15 phút, anh giơ tay đầu hàng, bất lực nhận bốn gói t.h.u.ố.c kia, thấp giọng lầm bầm: “Nếu để tụi ở trường thấy, không biết có còn mặt mũi làm đại ca không nữa.”

“Còn mà còn mà. Đối với em, đại ca trường Niên Đoàn không phải Nghiêm Bách thì chẳng còn ai xứng đáng hơn.”

“Dẻo miệng vừa thôi cô nương.” Nghiêm Bách khẽ cười, đưa ngón tay trỏ qua vuốt mũi cô một cái, vẻ mặt khoái chí.

Quỳnh Thi rụt cổ lại, lém lỉnh lè lưỡi về phía anh.

Mặt trời đang lặn dần về phía chân trời, ánh sáng vàng cam mềm mại của nó chiếu rọi qua những tán lá cây, tạo nên những vệt sáng nhẹ nhàng trên mặt đất và những đường nét quyến rũ của khung cảnh xung quanh. Bếp than nướng thịt đang tỏa ra những làn khói mỏng, mùi thơm ngậy của thịt nướng hòa quyện với hương vị nhẹ nhàng của các loại gia vị và thảo mộc. Cái nóng từ bếp than ấm áp nhưng không quá gắt, tạo ra một cảm giác dễ chịu, như một cái ôm ấm áp vào lòng. Những tiếng xèo xèo khi thịt tiếp xúc với bếp than và những mảnh than đỏ hồng ánh lên tạo nên một nhạc điệu dịu dàng và quen thuộc.

Bầu trời khi nào đã tối đi, Quỳnh Thi và Nghiêm Bách ngồi cùng nhau bên bếp than nướng thịt, khung cảnh thật sự tạo nên một bầu không khí ấm cúng và dễ chịu. Lâu lâu lại vang lên vài câu hỏi vô tri của Quỳnh Thi và tiếng cười trầm thấp sảng khoái của Nghiêm Bách.

Trời chập tối rồi, chuẩn bị ăn cơm mà Quỳnh Thi chạy đi đâu mất tiêu. Mẹ bảo cậu đi kiếm Quỳnh Thi về, vì sự việc lúc chiều cho nên cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo, áy náy đi tìm người về. Gia Chánh kiếm khắp cả ngõ cũng không thấy người đâu, cậu bối rối vò đầu, nếu mà không tìm ra Quỳnh Thi, cha cậu g.i.ế.c cậu c.h.ế.t!

Cổng mở ra, một thân hình nhỏ nhắn xuất hiện, Gia Chánh chống hông đi tới, giọng hung dữ hỏi: “Thu Ngân, nhóc có thấy chị gái ở đâu không?”

Em gái nhỏ cau cau chân mày, phồng má phụng phịu nói: “Anh bắt nạt chị, em không nói cho anh biết đâu!”

Gia Chánh cảm thấy tức cười, cậu ngồi chồm hổm xuống, đưa tay bẹo gò má phúng phính đầy tức giận của cô nhóc, hung hăng dọa: “Không nói là anh mách mẹ em chuyện em làm rớt tiền xuống ống cống đó nhé, suy nghĩ cho kĩ đi nhé.”

Em Thu Ngân không thể không há hốc mồm, dáng vẻ như ‘tui tin tưởng anh, tui đem bí mật giao cho anh, cuối cùng anh đ.â.m tui một nhát chí mạng’

Lòi đâu ra chuyện động trời này, cô bé không thể chấp nhận nổi cú sốc kinh thiên động địa này.

Hai vành tai đỏ bừng lên, Thu Ngân chỉ tay vào gương mặt dương dương tự đắc kia, lắp bắp nói: “Nhưng… Nhưng em mua t.h.u.ố.c lá dùm anh rồi mà.”

Chúng ta lợi dụng lẫn nhau nhưng anh lại hại tui ngay phút chót!

Gia Chánh chống hông đứng dậy, nét mặt như không phải lỗi của mình, tỉnh bơ nói: “Hmm, bé Thu Ngân hư ghê, mới bây lớn đã tập tành hút thuốc, phải mách dì mới được.” Còn bồi thêm cái điệu bộ muốn đi vào nhà mách liền cho nóng, em gái sốt sắng dang tay chắn ngay cửa, phồng mang trợn mắt uất ức kêu gào: “Em nói, em nói!”

Xấu xa! Xấu xa!

Tâm hồn trẻ thơ bị oánh một cú sốc lớn trong đời, cuối cùng Thu Ngân đành uất ức nói ra địa chỉ. Cô bé đợi anh trai xấu xa đi rồi mới dám dùng đôi mắt phán xét liếc một cái.

Hức, anh trai vừa hung dữ vừa không có nghĩa khí.

Cô bé quay lưng đi, vừa ấm ức vừa lẩm bẩm: “Ảnh thấy ảnh lớn cái ảnh ăn h.i.ế.p mình.”

“Anh nhớ mặt anh đó, tui đi méc đại ca tui nè, hu hu hu.”

Hai tay be bé vừa xoa xoa hốc mắt, vừa lạch bạch chạy đi.

Gia Chánh không ngờ Quỳnh Thi có quen biết với Nghiêm Bách. Lúc cậu đến tìm cô về, còn thấy hai người họ cười nói với nhau rất tự nhiên, còn bên bếp lửa hồng nữa cơ. Không ngờ mối quan hệ của bọn họ đã tới bước đường này.

Cậu muốn nói gì đó nhưng Quỳnh Thi cứ như thấy người lạ, tạm biệt Nghiêm Bách rồi lướt qua cậu, đi thẳng về nhà. Mặt cậu đơ ra, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.

Trong tầm mắt phóng to hai thân hình vừa lướt qua, một thân hình bé nhỏ lon ton chạy ra, hướng về nhà Nghiêm Bách mà đ.â.m đầu chạy. Nghiêm Bách mới lùa vài đũa cơm vào miệng, nhướn mắt lên đã thấy một cục tròn ủm đứng lấp ló ở cửa. Anh mỉm cười vẫy tay: “Thu Ngân, vào đây.”

Cô bé ù ịch chạy đến, ngồi thành một cục bé xíu bên cạnh Nghiêm Bách, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.

Thấy thế, Nghiêm Bách hỏi:

“Em ăn gì chưa? Có muốn ăn thịt nướng không?”

Cô bé lắc đầu, đôi môi chúm chím chu lên: “Em ăn rồi ạ.”

“Muốn anh làm đồ chơi cho em hả?”

Nhớ lại cảnh anh trai xấu xa kia, trong lòng bé vô cùng bất mãn. Chị gái và anh Bách thân như vậy, chắc chắn anh sẽ bảo vệ chị, tiêu diệt quái vật xấu xa kia, trả thù cho nỗi ấm ức của bé.

Bé không thích anh Chánh một chút nào, vừa hung dữ lại vừa lộ liễu ép bé khen đẹp trai, bé rất không tình nguyện đó nha. Còn anh Bách thì bé thích lắm, vừa đẹp lại vừa nhỏ nhẹ với bé, không ép bé đi mua t.h.u.ố.c lá cũng không ép bé khen đẹp trai. Người như vậy mới là người đẹp trai. Anh Chánh hung dữ chơi xấu với bé, bé phải báo thù.

Bé ôm ôm gấu bông nhỏ, kéo kéo bắp tay của Nghiêm Bách , giọng nói non nớt chính thức cáo trạng: “Anh ơi, lúc chiều anh Chánh đ.á.n.h chị gái đó ạ.”

“Hả?”

“Em thấy anh Chánh làm như vầy nè.” Cô bé đưa tay ra, làm hành động đập tay chan chát, bốp bốp rõ to, sinh động chân thực đến nổi mu bàn tay đỏ bừng: “Đó, anh Chánh đ.á.n.h chị gái như vậy đó, anh Bách thấy có xấu xa không. Chị gái khóc hu hu hu ra khỏi nhà luôn mà.”

Vừa nói vừa diễn tả, hốc mắt cô bé rươm rướm, bàn tay nho nhỏ lén lút xoa chỗ vừa mới đ.á.n.h đến nóng rực.

Hic, dùng quá sức rồi, đau quá à.

Hai đầu chân mày Nghiêm Bách dường như muốn hôn nhau, vẻ mặt anh rất giận dữ.

Trên trán Nghiêm Bách đầy gân xanh, ánh mắt sắc lẹm đầy lệ khí, anh quăng luôn chén cơm cầm trong tay, gầm lên: “Mẹ kiếp! Thằng đó c.h.ế.t chắc rồi.”

Gương mặt Nghiêm Bách tối đi, rất đáng sợ.

Nếu dáng vẻ này đổi lại là Gia Chánh, bé sẽ nói là đồ hung dữ, nhưng đối với Nghiêm Bách, bé lại gật đầu ủng hộ, giống như gặp được siêu nhân gao trên tivi, vỗ tay hoan hô anh trai hành hiệp trượng nghĩa, tiêu diệt ác ma. Hai mắt bé rực sáng, tung nắm đ.ấ.m nhỏ lên: “Ừm! Ừm! Ừm! C.h.ế.t chắc rồi.”