Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Chương 19: Tình Không Biết Bắt Đầu Từ Đâu



Phiên ngoại 2: Tình Không Biết Bắt Đầu Từ Đâu



1



Ta tên là Lâm Uyển, con gái của Đại tướng quân Lâm Thăng.



Cha ta là anh họ của Hoàng hậu đương triều, vì vậy ta cũng có quan hệ thân thích với Hoàng hậu.



Cha ta và Hoàng hậu đã làm một giao kèo, chỉ cần ông giúp Thái tử lên ngôi hoàng đế, thì ta sẽ trở thành Hoàng hậu tương lai.



Vì thế, từ nhỏ ta đã được dạy rằng tất cả những gì chúng ta làm đều là vì Thái tử.



Thậm chí cả sự giáo dục của ta—từ cầm kỳ thi họa, lễ giáo nữ công, tất cả đều tinh thông—cũng chỉ để xứng đôi với Thái tử.



Lần đầu tiên ta chính thức gặp Thái tử là trong yến tiệc Trung Nguyên của Hoàng hậu, người ngồi bên cạnh Hoàng hậu, cười rất dịu dàng, nhưng nhìn có chút giả tạo.



Nhưng ta cũng không thể đưa ra bất kỳ nhận xét nào về điều đó, vì ta cũng đeo trên mặt mình một nụ cười giả dối giống như hắn, nhận lấy những lời khen ngợi từ mọi người.



Họ khen ta đoan trang lễ độ.



Ta chỉ khiêm tốn, nhã nhặn đáp lễ.



Khi ăn cơm, có một cô gái ngồi cùng bàn với ta, tên là Ninh Hân.



Cô gái này, dung mạo, tư chất đều không bằng ta, nên ta không để nàng vào mắt.



Nhưng khi ta thấy nàng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, lấy điểm tâm bỏ vào khăn tay, lần đầu tiên ta cảm thấy ghen tị với một cô gái cùng tuổi.



Ghen tị với sự tự do của nàng khi muốn làm gì thì làm.



Ghen tị với việc nàng có thể làm bất cứ điều gì mà không cần phải suy nghĩ quá nhiều.



Ta nghĩ, chắc hẳn nàng sống rất thoải mái.



Nhưng sau này, ta nhận ra đánh giá của mình về nàng vẫn còn quá nhẹ nhàng, bởi vì ta đã tận mắt chứng kiến nàng đè một vị hoàng tử xuống đất mà đánh, dù vị hoàng tử đó có là một hoàng tử không được sủng ái, dù đó có là Tứ hoàng tử Lục Vân Giản.



Rõ ràng, đây không chỉ là vấn đề sống thoải mái, mà có thể xem như là vô pháp vô thiên rồi.



Cho đến khi ta kéo họ ra, ta chợt nhớ ra nàng là con gái của Thái phó, xuất thân từ một gia đình danh giá.



Ta không hiểu, tại sao Thái phó lại giáo dục nàng như vậy.



2



Nhìn bọn họ rời đi, ta lặng lẽ đi chọn chiếc đèn lưu ly được Hoàng hậu ban tặng.



Ta vừa nhìn đã thích ngay một chiếc đèn hình trái đào, vừa định hái xuống để mang đi, thì thấy một người bước ra từ phía sau cây.



Là Thái tử.



Trên mặt hắn vẫn là nụ cười nhạt giả tạo ấy, hắn nói với ta: “Vừa rồi xem được một màn kịch thú vị.”



Lúc này ta mới biết, hóa ra vừa rồi hắn cũng nhìn thấy tất cả.



Ta cúi chào hắn, hắn tùy ý phất tay, chỉ vào chiếc đèn trong tay ta mà nói: “Mắt nhìn không tệ, ta cũng thích chiếc này nhất.”



Nói xong hắn bước qua ta mà rời đi.



Nhưng rõ ràng ta nhìn thấy, hắn đang cầm một chiếc đèn vẽ họa tiết mây lành.



Hắn đã chọn xong từ lâu rồi.



Trong lòng ta không khỏi dâng lên một nỗi buồn man mác.



Cứ tưởng rằng mình bị gò bó khắp nơi, không được tự do, nhưng không ngờ lại có người còn bị ràng buộc hơn ta, thậm chí đến cả việc chọn thứ mình thích cũng không thể.



Nhưng dù sao đi nữa...



Ta và hắn, chúng ta đều là những kẻ cùng cảnh ngộ.



Chúng ta là những người giống nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Khi quay trở về, ta lại thấy Ninh Hân và Tứ hoàng tử. Nhìn thấy vết thương trên mặt Tứ hoàng tử, ta đã đưa thuốc của ông ngoại cho hắn.



Nghĩ lại, hắn cũng là một người không thể tự quyết định số phận của mình, sinh ra trong hoàng gia, nhưng không có sự lựa chọn.



So với hắn, ít nhất ta còn có thể theo ý mình mà học y cùng với ông ngoại, hình như cũng không có gì phải oán trách.



Nhưng khi nhìn thấy Ninh Hân sống tùy ý như vậy, ta vẫn cảm thấy ghen tị.



3



Ta vốn nghĩ rằng duyên phận giữa chúng ta dừng lại ở cuộc gặp gỡ trong cung đó, nhưng không ngờ một đạo thánh chỉ đã khiến chúng ta gặp nhau thường xuyên hơn.



Bao gồm cả Thái tử, Lục Vân Giản và Ninh Hân, mọi người lại một lần nữa gặp gỡ.



Và rất nhanh trở nên quen thuộc.



Các hoàng tử nhận lệnh của hoàng thượng đến học võ nghệ với cha ta, Ninh Hân cũng thường xuyên đến góp vui.



Tuy nhiên, ta lại rất ít khi hòa mình cùng họ.



Ta thích yên tĩnh trốn trong phòng, nghiên cứu y thuật của mình hơn.



Cha ta rất không hài lòng về điều này, ông muốn ta tiếp xúc nhiều hơn với các hoàng tử, đặc biệt là với Thái tử.



Ta không thể cãi lời ông, chỉ có thể nghe theo sắp xếp.



Trên võ trường, mọi người thấy ta đến đều rất ngạc nhiên.



Ninh Hân hỏi: "Uyển tỷ hôm nay sao lại đến đây?"



Họ đều nhìn về phía ta.



Ta chỉ biết cười bất lực: "Đến xem mọi người luyện tập thế nào."



Lúc nghỉ ngơi, Ninh Hân chạy vào sân đùa giỡn với Lục Vân Giản.



Ta ngồi một mình bên cạnh, bối rối suy nghĩ có nên đến tìm Thái tử hay không, không ngờ Thái tử lại tự mình tiến đến.



"Có phải cha nàng bảo nàng đến không?" Hắn hỏi thẳng.



Bị hắn nhìn thấu.



Ta cũng không giấu diếm.



"Phải." Ta nói.



"Nếu không muốn đến thì không cần miễn cưỡng." Hắn lại nói.



Nghe vậy, ta cười mỉa mai: "Đây là điều ta có thể quyết định sao."



Hắn xoa cằm, như đang suy nghĩ.



"Một lát nữa ta sẽ giúp nàng," hắn bất ngờ nghiêng đầu về phía ta, nở một nụ cười tinh quái, "Đợi xem nhé."



Nói xong hắn đứng dậy rời đi.



Ta nhớ lại nụ cười vừa rồi của hắn, dường như... khác với những nụ cười giả tạo trước đây?



Buổi huấn luyện lại tiếp tục.

Hồng Trần Vô Định



Ta muốn biết hắn định giúp ta thế nào, nên không rời mắt khỏi hắn.



Chỉ thấy thân hình hắn oai phong lẫm liệt, vượt trội hơn các hoàng tử khác.



Ta nhất thời nhìn đến mê mẩn.



Nhưng đúng lúc này, hắn sơ suất một bước, ngã mạnh xuống đất.



Mọi người lập tức kinh hô, đều chạy lại.



Ta cũng vội vàng chạy tới, chỉ thấy chân hắn bị một vết rách lớn, m.á.u chảy đầm đìa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com