Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Chương 6



7



Ta tìm thấy hắn trong vườn hồng mai.



Hồng Trần Vô Định

Vì lễ Thượng Nguyên, trong vườn hồng mai treo đầy những đèn hoa với đủ kiểu dáng, ánh sáng lung linh, rực rỡ.



Hắn ngồi một mình cô đơn dưới gốc cây, chỉnh lại y phục.



Ta chạy tới, định ngồi xuống bên cạnh, nhưng không ngờ chân trượt, "bịch" một tiếng, ngã sấp mặt trước hắn như chó ăn phân.



Hắn giật mình, thấy rõ là ta, liền nhíu mày: "Ngươi tới đây làm gì?"



Ta ngượng ngùng đứng dậy, phủi tuyết trên người rồi nói: "Ta đến giúp ngươi."



Nói rồi ta liền định giúp hắn chỉnh lại tóc tai lộn xộn, khi lại gần ta mới nhận ra trên mặt Lục Vân Giản có vài vết thương nhỏ, chắc là do ta bấu mà ra.



Hắn đẩy ta một cái: "Không cần ngươi lo!"



Ta ngã loạng choạng, nhưng không giận, ngẩng đầu lên nhìn, thấy mặt hắn đỏ bừng không biết vì sao. Ta định tiếp tục lại gần, thì nghe thấy một giọng nói phía sau: "Ủa, các ngươi vẫn còn ở đây à?"



Quay lại nhìn, hóa ra là Lâm Uyển.



Nàng cười bước tới: "Ta đến để lấy đèn lưu ly của mình, không ngờ lại gặp các ngươi ở đây."



Nói rồi nàng giơ chiếc đèn lưu ly trong tay lên cho chúng ta xem, ánh đèn rực rỡ, hình dáng quả đào.



Ta lễ phép đáp lại nàng.



Lục Vân Giản vẫn im lặng, nhưng ba chúng ta chính thức quen biết nhau từ đó.



Nàng tiến lại gần, thấy vết thương trên mặt Lục Vân Giản, liền lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong n.g.ự.c áo, đưa cho hắn: "Đây là kim sang dược, do ông ngoại ta—ngự y trong cung tặng ta, ngươi bôi lên đi."



"Thật sao! Tốt quá rồi!" Lục Vân Giản chưa nói gì, ta đã vui mừng reo lên. Vừa thấy vết thương trên đầu hắn, ta thực sự cảm thấy áy náy, giờ có thuốc này, ta đương nhiên rất vui mừng.



Nhưng Lục Vân Giản không nhận, quay đầu lạnh lùng nói: "Không cần."



Ta sốt ruột: "Tại sao? Ngươi đang bị thương mà!"



Hắn đột nhiên quay sang ta, giận dữ nói: "Ta nói không cần là không cần, không cần các ngươi thương hại ta! Cút đi!" Hắn kích động vung tay, làm chai thuốc trong tay Lâm Uyển rơi xuống đất.



Lâm Uyển bị hắn dọa sợ, nhưng rồi nhanh chóng bước tới nhặt chai thuốc lên, cẩn thận lau bằng tay áo.



Ta không thể làm ngơ được nữa.



Lúc đó ta chưa hiểu nhiều về cách đối nhân xử thế, không thực sự hiểu rằng khi mình muốn tỏ lòng tốt, người khác cũng có quyền từ chối.



Ta chỉ nghĩ rằng dù ngươi không nhận, nhưng cũng không nên coi thường nó như vậy.



"Đưa thuốc cho ta." Ta đưa tay ra với Lâm Uyển, vẻ mặt nghiêm túc.



Nàng sững sờ, nhưng vẫn đưa lọ thuốc cho ta.



Ta liền lao đến, dễ dàng đè hắn xuống đất, bôi thuốc lên mặt hắn.



Hắn giãy dụa dưới thân ta, vừa kêu to: "Ngươi dừng lại!"



Ta không để ý đến hắn.



Nhưng, chỉ lấy lý do "vì muốn tốt cho ngươi" không đủ để làm mọi chuyện.



Khi người đó biết rõ điều đó là tốt cho mình mà vẫn chọn từ chối, thì điều quan trọng không chỉ là "vì tốt cho ngươi."



Nó còn liên quan đến những điều khác, như lòng tự trọng chẳng hạn.



Vì vậy khi hắn dồn hết sức hất ta ngã xuống đất, ta mới nhận ra, lần này có phải ta lại làm sai rồi không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Lúc này ta ngồi ngây người trên mặt đất nhìn hắn, còn hắn thì mặt đỏ bừng, giận chưa nguôi, cũng đang nhìn ta.



Cuối cùng, Lâm Uyển bước tới kéo ta dậy, phủi tuyết trên người ta, nói: "Được rồi, đừng đánh nhau nữa." Trông nàng như thể sợ ta lại xông lên vậy.



Làm sao ta còn mặt mũi nào mà xông lên nữa, nghĩ rằng mình vốn định đến xin lỗi, giờ lại hay, chẳng những không xin lỗi được, mà còn kết thêm thù.



Thế là ta nhanh chóng chuyển sang kế hoạch ban đầu, vội vàng nói với hắn: "Xin lỗi ngươi, ta không cố ý."



Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.



Ta nghĩ một chút, rồi lấy bánh ngọt gói trong khăn tay ra, nói với hắn: "Ta chia phần bánh ngọt ta thích nhất cho ngươi, chúng ta làm hòa đi."



Nghĩ lại cũng thấy hơi tiếc, vì bánh này, ta vốn định chia cho con thỏ nhỏ của ta.



"Không cần." Hắn cười nhạt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy.



Nhưng may mắn là ta đã quen rồi, bắt đầu phát huy tài năng mặt dày: "Không cần khách sáo, ngươi cứ ăn đi."



Nói rồi ta lấy bánh ra khỏi khăn tay, trước tiên lấy một miếng đưa cho Lâm Uyển, rồi lấy một miếng bỏ vào miệng mình, và đưa miếng còn lại cho hắn.



"Ta nói ta không... ưm..."



Hắn vừa mở miệng, ta đã nhét bánh vào.



Ta vui vẻ nhìn hắn, định hỏi bánh có ngọt không.



Nhưng bỗng thấy mặt hắn đỏ bừng, đột nhiên bắt đầu ho sặc sụa, rõ ràng là bị nghẹn.



"Ơ..."



Biểu cảm của hắn vô cùng đau đớn.



Ta chững lại một lúc, rồi vội vàng nhét cả bánh lẫn khăn tay vào tay hắn, nhảy ra xa.



"Ngươi từ từ ăn nhé, ta đi trước đây ~"



Nói xong mặc kệ hắn phản ứng thế nào, ta liền chuồn thẳng.

 

8



Sau khi trở về, ta đã cảm thấy áy náy về chuyện này trong một khoảng thời gian, nhưng sau đó dần dần quên đi.



Ta nghĩ rằng cuộc gặp gỡ giữa ba người chúng ta chỉ là một đoạn ngắn trong cuộc đời, và sau này sẽ không còn nhiều giao thiệp nữa.



Vì vậy, vài tháng sau, khi ta nhìn thấy Lục Vân Giản trong thư phòng của cha ta, suýt chút nữa thì cằm rơi xuống đất.



Cha ta còn vui vẻ giới thiệu: "Hân nhi, mau đến bái kiến các vị hoàng tử, từ nay họ sẽ thường xuyên đến phủ, con đừng quên phép tắc."



Hóa ra, Hoàng thượng dạo này sức khỏe ngày càng yếu, vì lo lắng cho việc kế vị, nên ngày càng nghiêm khắc với các hoàng tử.



Cha ta là Thái phó, phụ trách dạy các hoàng tử về thơ văn và kinh sử.



Cha của Lâm Uyển là tướng quân, phụ trách dạy các hoàng tử võ nghệ.



Vì vậy, bao gồm cả Thái tử và Lục Vân Giản, bốn vị hoàng tử đều xuất hiện tại phủ của chúng ta, và sau này còn sẽ thường xuyên đến.



Nhìn Lục Vân Giản đứng cuối cùng, mặt không biểu cảm.



Ta rất hối hận, lẽ ra không nên nhét cho hắn miếng bánh hoa hồng đó.



Giờ thì cả hai đã hoàn toàn trở thành kẻ thù.



Nhưng chuyện đã rồi, hối hận cũng muộn màng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com