Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Chương 9



Cuối cùng, khi nghe tin hắn đã trở về, ta rất vui mừng, nhưng rồi lại biết hắn bị thương.



Niềm vui lập tức biến thành lo lắng.



Ta vội vàng kéo Thúy Nhi đến thăm hắn.



Giờ hắn là An Vương, đã có phủ đệ riêng, rất uy nghi và sang trọng. Ta không đợi hạ nhân báo tin, liền xông thẳng vào sau khi tự xưng danh.



Nhưng khi ta chạy vào đại sảnh, lại thấy hắn đang quay lưng về phía ta, vừa trò chuyện vừa cười với Lâm Uyển.



Lâm Uyển chắc vừa băng bó xong cho hắn, bỗng ôm lấy hắn, rồi ngước mặt lên, đầy vẻ e thẹn.



Thấy cảnh tượng này, không hiểu sao ta lại hoảng hốt.



Khi nhận ra, ta đã bỏ chạy.



Thúy Nhi ở phía sau hổn hển đuổi theo: "Tiểu thư, sao người lại chạy vậy!"



Lúc đó ta mới phản ứng lại.



Đúng vậy, tại sao ta phải chạy?



Không biết có phải vì chạy quá nhanh không, mà đầu ta bỗng dưng thấy choáng váng.



Ta kéo Thúy Nhi lại, cố gắng cười gượng: "Ta thấy không khỏe, về phủ trước thôi."



Về đến phủ Thái phó, ta không còn chóng mặt nữa, chỉ là trong lòng có chút buồn bã, đầu óc cứ hiện lên hình ảnh hai người họ ôm nhau.



Vài ngày sau, bỗng nhiên có tin từ trong cung, Hoàng thượng muốn chọn phi cho Thái tử và An Vương.



Tin đồn lan truyền rằng, họ sẽ chọn giữa ta và Lâm Uyển.



Tin này khiến cả phủ ta đều trở nên căng thẳng.



Vì việc này, Hoàng thượng triệu Thái tử và An Vương vào cung mật đàm.



Có phải là để họ tự chọn không?



Ta thầm nghĩ, nếu để họ tự chọn, Thái tử tám phần sẽ chọn Lâm Uyển.



Bởi vì Hoàng hậu nương nương và tướng quân Lâm là thân thích, một là Thái tử và Lâm Uyển cưới nhau sẽ càng thêm thân thiết, hai là tướng quân Lâm nắm binh quyền.



Vì tương lai, chắc chắn Thái tử sẽ chọn con gái của một tướng quân có binh quyền, chứ không phải là con gái của Thái phó chỉ có hư danh mà không có thực quyền.



Nếu vậy, chẳng phải ta sẽ phải gả cho Lục Vân Giản sao?



Không chỉ ta nghĩ vậy, dường như mọi người đều nghĩ như vậy.



Thúy Nhi còn lo lắng nói: "Tiểu thư, nếu người phải gả cho An Vương mà quan hệ hai người không tốt, sau này biết phải làm sao?"



Ta không nói gì, trong lòng tuy có chút hoảng loạn, nhưng lại nhiều hơn là một sự mong chờ, dù ta cũng không rõ mình đang mong chờ điều gì.



Cuộc mật đàm nhanh chóng kết thúc, điều khiến mọi người không hiểu là Lục Vân Giản lại quỳ trước cửa suốt đêm.



Đêm đó tuyết rơi rất dày, vết thương của hắn vẫn chưa lành, vì vậy hắn nhanh chóng ngất đi trên nền tuyết.



Cuối cùng, Hoàng thượng mềm lòng, sai người đưa hắn vào trong.



Nhưng chuyện này lại làm dấy lên đủ loại tin đồn.



Mọi người đều đồn đoán rằng, có phải An Vương cũng có tình cảm với Lâm Uyển không.



Ta lặng lẽ nghe họ bàn tán, cảm giác mong chờ trong lòng dần tan biến.



Kết quả nhanh chóng được công bố, người sẽ thành thân với Thái tử là ta.



Thúy Nhi vui mừng nói: "Thì ra An Vương đã sớm thích cô nương Lâm rồi, may mà Hoàng thượng thương yêu An Vương, chuẩn y hôn sự của họ, tiểu thư lại được gả cho Thái tử dịu dàng, kết quả này thật không thể tốt hơn!"



Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nàng đang vô cùng phấn khích, nhưng liệu đây có thực sự là một kết quả tốt không?



Ta không biết phải trả lời thế nào.



Trong lòng ta chỉ có sự tủi thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Nhưng ta cũng không biết, liệu mình tủi thân vì bị bỏ rơi.



Hay là vì không ai hỏi qua ý kiến của ta.



Hay là vì hắn không thích ta.



Dù ta có nghĩ gì, hôn sự này đã được định đoạt.



Thời gian là ba tháng sau.



Nghe nói vì sức khỏe của Hoàng thượng ngày càng suy yếu, nên mới vội vã định hôn sự cho hai vị hoàng tử.



Vì vậy, mọi người bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ cưới và may vá y phục cho ta.



Bản thân ta lại không có hứng thú.



Không hiểu vì lý do gì, ta thường xuyên bị chóng mặt.



Cha ta mời Thái y đến xem nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ nói thời tiết ấm dần, có lẽ cơ thể ta mệt mỏi.



Hôm đó, Thúy Nhi đề nghị ta có muốn đi chọn trang sức cho hôn lễ không.



Dù ta không có nhiều hứng thú, nhưng nghĩ rằng dạo gần đây mình cứ mãi ở trong nhà, ra ngoài dạo một vòng cũng tốt.



Vì vậy, ta cùng nàng đến tiệm trang sức lớn nhất kinh thành, Trân Bảo Các.



Nhưng vừa bước vào cửa, ta đã thấy Lâm Uyển và Thái tử đi cùng nhau.



Họ nhìn thấy ta, trong ánh mắt lóe lên vẻ bối rối.

Hồng Trần Vô Định



Ta nghĩ họ sợ ta hiểu lầm, nên cũng không để ý.



Quả nhiên nghe Thái tử giải thích: "Ta định chọn vài món trang sức để tặng Hân nhi, nhưng không ngờ lại tình cờ gặp Lâm cô nương."



Nghe thấy cách xưng hô này, ta ngẩn người.



Hân Nhi, Lâm cô nương.



Trước đây khi chúng ta chơi cùng nhau, họ đều gọi chúng ta là "Hân Nhi, Uyển Uyển".



Giờ đây...



Quả nhiên đã khác.



Thái tử bước lên, mở chiếc hộp trên tay, hỏi ta: "Nàng có thích không?"



Ta cũng mỉm cười với hắn.



"Ta thích." Ta đáp.



12



Ngày thành thân đến gần, ta ở trong phủ chờ ngày xuất giá.



Nhưng điều khiến ta lạ lùng là phủ Thái phó không có không khí vui mừng như mong đợi, mà ngược lại, trong sự bận rộn còn xen lẫn sự căng thẳng.



Ta không hiểu tại sao, nên đi hỏi cha.



Cha nói rằng tình hình triều đình hiện nay rất không ổn: "An Vương không hiểu sao lại trở mặt với Thái tử, hiện giờ cả triều đình đều bận rộn chọn phe, ai nấy đều lo sợ."



Nói rồi, ông thở dài nặng nề, khiến ta cũng cảm thấy bồn chồn.



Nhưng tình huống này rõ ràng không phải là điều ta có thể thay đổi, trước khi có biến cố xảy ra, ta chỉ có thể làm theo đúng những gì đã định.



Đêm đó, ngoài trời mưa xối xả, tiếng mưa khiến ta khó chịu, trằn trọc không ngủ được.



Không biết có phải ảo giác không, ta lại nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.



Đang nghĩ có nên xuống xem thử không, thì nghe thấy giọng nói của hắn ngoài cửa sổ: "Ninh Hân, ngươi ngủ chưa?"



Ta vội khoác áo, nhanh chóng chạy đến.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com