Nương Tử Ngốc

Chương 1



"A Viễn, tướng công của nàng đỗ Thám hoa rồi, sau này chính là quan gia đó, ngốc như nàng, thật là người khờ có phúc!"

Ta đang cuốc đất trong ruộng, mỗi nhát cuốc là một hố. Phu quân ta ở bến đò không xa, áo đỏ rực rỡ cảm tạ những người xung quanh đang chúc mừng.

Đại thẩm hàng xóm thấy vậy lắc đầu:

"Haiz, đứa ngốc này có phúc cũng không giữ nổi."

Ta tên là A Viễn, năm nay hai mươi hai tuổi. Kỳ thực ta không phải người ngốc bẩm sinh. Trước tám tuổi, ta vẫn là cô bé lanh lợi nhất làng.

Thích nghịch ngợm thảo dược, sau này muốn làm một y sư. Sau tám tuổi, ta cùng Dương Thần ra bờ sông mò ốc, hai đứa cùng nhau rơi xuống nước. Dương Thần sợ c.h.ế.t khiếp, được cứu lên sau đó một lời cũng không nói được.

Cho đến một buổi sáng bảy ngày sau, cha mẹ mới phát hiện lúa trong ruộng không ai gặt. Mới nhớ ra cùng đi mò ốc, còn có con gái của họ.

Đợi khi họ tìm thấy ta ở hạ lưu, ta đã sốt đến ngu đi rồi. Cha mẹ khóc lóc đòi nhà họ Dương chịu trách nhiệm. Cha của Dương Thần bất đắc dĩ, chỉ đành dùng hai bao lúa và một miếng thịt lợn hun khói, mua ta về làm vợ nuôi từ nhỏ cho Dương Thần.

Ta không thể làm y sư nữa rồi. Nhưng người đọc sách làm tướng công của ta, cũng không tệ.

Sau khi cha chết, nhà không còn nguồn thu nhập. Dương Thần đọc sách giỏi, nhưng lại bẩm sinh tay không nâng được, eo không gánh được, là mệnh phú quý.

Ra đồng làm hai ngày liền bệnh đến mức không thể dậy khỏi giường.

Y mặc tang phục, sắc mặt tái nhợt nắm lấy tay ta:

"A Viễn, đọc sách tốn nhiều tiền, sau này còn phải sống qua ngày, ta không đọc nữa."

Lúc đó trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ. Dương Thần thật là đẹp trai. Nếu lúc đó y bỏ đọc sách, hôm nay đã không thể làm quan rồi.

May mắn thay, người ngốc sức lực lớn. Ta ra bến tàu vác bao lớn cho người ta, tay đều rách toạc. Cứng rắn nuôi dưỡng ra một người đọc sách.

Thiên Thanh

Thấy thuyền sắp đi, ta vội vàng quăng cuốc xuống, giật lấy mái chèo từ tay người lái đò.

"Tướng công, thiếp tiễn chàng chuyến cuối."

Sắc mặt Dương Thần không tốt lắm, chỉ vì sự giữ gìn của người đọc sách, không có lật mặt với ta giữa chốn đông người.

Trên bờ có người đồng hương cười nói:

"Dương Thần, ngươi thật có phúc, túc phụ ngươi đối xử tốt với ngươi như vậy."

Mặt Dương Thần hoàn toàn tối sầm lại, ngồi vào góc không nói gì nữa.

Y nổi giận rồi. Ta không hiểu. Ta ngàn dặm xa xôi đưa y vào thành, ta không oán giận, ngược lại y lại oán giận rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ra khỏi thôn mười dặm đường, Dương Thần đột nhiên kéo tay ta lại.

Mặt y tuấn mỹ, lời lẽ dịu dàng ngọt ngào càng khiến mặt ta đỏ bừng bừng.

Dương Thần chỉ tay về phía một đám người đọc sách mặc hoa phục tương tự trên bờ, dặn dò ta:

"A Viễn, sau này ta làm quan, chúng ta sẽ không cùng một đường nữa, ta nhớ ơn nghĩa của nàng, đến lúc đó sẽ về nhà đón nàng."

Ta hơi ngơ ngác. Người trên bờ đang giục, Dương Thần đẩy ta một cái, không cho họ nhìn rõ mặt ta.

"Ta dặn dò người lái đò vài câu!"

Y đẩy ta vào khoang thuyền, rồi tự mình nhảy lên bờ.

Chiếc thuyền nhỏ cô độc trôi nổi giữa hồ. Hình như Dương Thần không cần ta nữa rồi.

Trong truyện nói người đọc sách luôn là kẻ bạc tình, ta nói chuyện này với Dương Thần thì y bảo ta ít xem thôi.

Haiz.

Kỳ thực ta không quá buồn. Một kẻ khờ dại, đâu có nhiều vui, buồn, yêu, giận đến thế.

Ta kể chuyện này cho đại thẩm hàng xóm nghe.

Ta chưa khóc, mà đại thẩm đã nức nở không thành tiếng trước rồi.

"Ta đã nói rồi mà, người đọc sách chẳng đáng tin cậy đâu, con bé A Viễn tội nghiệp."

Chợt đại thẩm đổi giọng: "Nhưng ta thấy lão Trương chân què ở đầu làng cũng không tệ đâu, người già sẽ biết thương người, đến lúc đó ông ấy ra năm lạng bạc làm lễ vật cầu hôn, con chia cho đại thẩm một nửa là được."

Chuyện này thì không cần thiết. Ta xách chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi dưới gốc cây tránh nắng, tâm sự dăm ba câu với đại thẩm.

Đại thẩm đến làng năm ta tám tuổi, nghe nói trước đây bà từng làm ma ma trong cung, kể chuyện bí mật chốn cung đình rành mạch, ta cũng nghe cho vui.

Đến khi mặt trời lên cao, đại thẩm đập tay cái bốp nhớ ra chuyện chính. Hôm nay, con trai nuôi của bà ấy đang học trong thành sẽ về.

Ta giúp đại thẩm vác cuốc đưa bà ấy về. Đến cổng, một thanh niên gầy gò bước ra đón chúng ta. Ta quên cả lời nói, chỉ buột miệng một câu:

"Ôi chao, thật tuấn tú!"

Địa thẩm tát một cái vào trán ta: "Con ngốc này, còn tơ tưởng con trai của lão nương nữa!"

Thanh niên bị ta nói mà đỏ bừng mặt, một lúc lâu sau chỉ đáp lại ta một câu:

"Cô nương cũng tuấn tú!"