Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 596:  Dựa vào lan can trông về phía xa, ngọc thụ lâm phong



Hai bang chúng hầu hạ Lưu Tiểu Lâu có thể nói từng li từng tí, đợi sau khi hắn ở lại tiếp tục ân cần giày vò nửa ngày, lại là trình lên rau quả thịt rượu, lại là kiểm tra đồ vật có bị hỏng không, xem xét nơi hẻo lánh phải chăng sạch sẽ, sau đó luân phiên hỏi thăm có nhu cầu gì, làm cho Lưu Tiểu Lâu rất cảm động, luôn miệng nói tạ. Chờ sau khi bọn họ cáo lui về sau, trong lòng cũng là vui vẻ, đây là lần đầu tiên mình vào ở khoang trên của hải thuyền, khoang trên quả nhiên khác biệt, thật sự là nhiệt tình chu đáo a, cũng không hổ là giá thuyền năm khối linh thạch —— đi thuyền từ Ô Sào Trấn đến cửa sông liền muốn năm khối linh thạch, người bình thường ai ở nổi? Năm đó lúc mình quẫn bách nhất, một năm cũng không kiếm được năm khối linh thạch. Lấy thân gia hiện tại của mình, kỳ thật cũng ở nổi, nhưng thực sự không nỡ a, đi thuyền ba ngày liền tốn năm khối linh thạch, không còn muốn sống nữa à? Thảnh thơi trên ghế gập, nghe tiếng nước sông chảy qua, đêm đọc tiền nhân bút ký, thắp nến uống một mình, thật sự có một phen thích thú đặc biệt. Trong thời gian đó lần lượt nghe được có người lên thuyền, khoang trên bên này cũng có một nhà vào ở, hẳn là vào ở khoang thuyền đông nam đối diện, huyên náo hồi lâu mới phục yên tĩnh. . . Như thế đến khi trời sáng dần, mặt sông sương mù tiêu tán, liền nghe được hai bang chúng tới gõ cửa, sau khi đưa lên đồ ăn sáng hỏi thăm: "Thưa quý khách, khách nhân đã đủ, có thể đi thuyền rồi hay không?" Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Khoang trên cũng tới đủ rồi? Đêm qua ta chỉ nghe được một nhà ở, hay là nói họ đã đến trước ta?" Bang chúng nói: "Nơi quý giá ở khoang trên, nơi nào là khách nhân bình thường ở được? Chuyến đi thuyền này, bỉ bang cũng cố ý hạn chế, khoang dưới mặc dù chật ních, khoang trên lại chỉ cho hai nhà lên thuyền, chỗ ngài là một nhà, khoang đông nam đối diện là một nhà khác. Lại nhiều liền ầm ĩ, vì vậy không nhận khách bên ngoài nữa." Lưu Tiểu Lâu gật đầu khen ngợi: "Quả nhiên là thanh tĩnh. . . Vậy sau khi đến Nhạc Dương, sư đệ ta lên thuyền. . ." Bang chúng vội nói: "Mời ngài ấy ở khoang thuyền tây bắc sát vách, đó là đồng môn của quý khách ngài, cho nên chúng ta cũng đã đặt chỗ rồi." "Tốt. . . Khoang đông nam đối diện. . . Là ai?" "A, điều này, trong bang chúng ta có quy củ, là không được nói, còn xin quý khách thứ lỗi. . ." "Một điểm tâm ý, không có ý tứ gì khác. . ." "Quý khách, điều này thật không thể nói, so sánh với Xích Thành nội sơn, Trường Kình Bang chúng ta tựa như sâu kiến, tùy tiện liền bị người ta bóp chết, nào dám nói bừa đây?" "Hai vị hầu hạ từ đêm qua đến sáng nay, thật sự tẫn trách, ta không nhịn được muốn một tạ lại tạ. . ." "Quý khách không được! Tiểu nhân tuyệt không dám lộ ra a, còn xin quý khách chớ có lại hỏi. Kỳ thật đều là lữ nhân thiên nhai, cần gì chúng tiểu nhân ở bên trong lắm mồm? Quý khách đi qua nói chuyện một lần liền biết, mặc dù Hoàng viên ngoại chỉ là họ hàng xa của Hoàng thị tam phòng, con hắn lại là cao tu Kim Đan, ở Hoàng thị nhất tộc rất có địa vị, thân phận như thế, lại cực kỳ bình dị gần gũi, chính là đối đãi với nô bộc nho nhỏ chúng ta, khi nói chuyện cũng là vẻ mặt ôn hoà, cũng không vênh mặt hất hàm sai khiến." "Ngươi người này, nói chuyện còn rất êm tai, nho nhã, thưởng!" Lại là thưởng qua hai lượng bạc, hai bang chúng vui vẻ ra mặt, cáo lui rời đi. Nguyên lai là một vị họ hàng xa của Hoàng thị tam phòng Xích Thành Sơn? Xích Thành Sơn là một trong thập đại tông môn thiên hạ, nhưng kỳ thật nghiêm chỉnh mà nói, nhà này cũng không phải là tông môn, thậm chí không phải tình huống tổ tiên cùng một tông sau phân gia như Hành Sơn Tam Đàn, Đông Tây Nhị Tiên Tông, đây chính là một nhà liên minh, tạo thành từ bảy chi. Bảy chi thế lực tu hành này cũng chủng loại khác biệt, có đại phái tu hành như Xan Hà Phái, cũng có đạo quan như Ngọc Kinh Quan, còn có thế gia ngàn năm như Hoàng thị, càng có một đám đan sư phụ cận luyện đan tỉnh do ba vị luyện đan đại sư cầm đầu vân vân. Chính là bảy chi thế lực như vậy ở Xích Thành Sơn, cộng đồng cấu thành cái mà giới tu hành gọi là Xích Thành Phái, cũng có người cho là Xích Thành Minh. Cho nên vị Hoàng viên ngoại này mặc dù là họ hàng xa của Hoàng thị tam phòng, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Nói đến, trước đó Như Ý cùng Phi Long Tử bọn họ muốn bái thiếp Mã gia trại, không phải liền là bởi vì bị Hoàng thị chiêu nạp, lúc này mới từ bỏ sao? Biết được ở đối diện chính là người Hoàng gia, Lưu Tiểu Lâu đang cân nhắc hành động kế tiếp. Đã tiếp việc này, liền nhất định phải làm tốt, đây là xử sự chi đạo của hắn, để người Hoàng gia biết Cảnh sư huynh xuất hiện ở trên chiếc thuyền này, hẳn là phù hợp với dự tính của Cảnh sư huynh
Cân nhắc không bao lâu, liền từ đỡ các bên trên rút một cuốn sách, đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới bên ngoài khoang thuyền. Khoang trên ở tầng ba, sau khi đi ra là một đài cao ba trượng, Lưu Tiểu Lâu cầm sách vở đi tới mạn thuyền, dựa vào lan can mà đứng, nhìn về phía trước. Lâu thuyền đang đi thuyền trên Ô Sào Hà, bờ bắc chính là Ô Sào Phường, ba hàng buồm trúc được kéo lên cao, lướt đi về phía đông trên làn gió mạnh, lại là xuôi dòng mà xuống, thuyền đi rất nhanh, không lâu liền chạy qua Ô Sào Phường, nhìn thấy từng mảnh đồng ruộng. Gió sông thổi búi tóc, thổi áo bào, lăng phong phất tay áo, quả nhiên mười phần tiêu sái. Lưu Tiểu Lâu lập tức tiến vào nhân vật, thỉnh thoảng nhìn cảnh sắc bờ sông phía xa, lại thỉnh thoảng cúi đầu nhìn thư quyển trong tay, trong lòng nhiều lần hồi ức động tác của Cảnh sư huynh, nghiêm túc phỏng đoán khí độ tuấn lãng mà không tùy tiện, thâm trầm mà không hủ bại của sư huynh, còn có thần thái khi nhìn quanh nghiêm nghị sinh uy, trong lúc nhất thời nhập thần. Thật lâu, trong khóe mắt nhìn thấy có người đi ra từ cửa khoang, lúc này liền mắt nhìn thẳng trông về mặt sông phía xa, thỉnh thoảng khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ. Người đi ra lại là một nữ tử, bởi vì mắt nhìn thẳng, cho nên thấy không rõ tuổi tác, nhưng lờ mờ là người trẻ tuổi, nàng "A" một tiếng, vội vàng quay lại khoang tàu. Lưu Tiểu Lâu cười đắc ý, xoay người lại, dùng một bên khác đối diện cửa khoang, ánh mắt nhìn lại từng mảnh ruộng bị bỏ lại phía sau. Chốc lát, lại có người đi ra từ cửa khoang, đứng ở nơi đó quan sát mình, tựa hồ là cái lão đầu. . . Không đúng, là lão thái thái, bởi vì lão thái thái này đã đi tới, chủ động chào hỏi: "Xin hỏi, công tử thế nhưng là đệ tử Thanh Ngọc Tông?" Lưu Tiểu Lâu vội vàng quay đầu, chắp tay: "Đúng vậy. Lão nhân gia là. . ." Lão thái thái hỏi: "Cảnh công tử?" Lưu Tiểu Lâu khiêm tốn cười một tiếng: "Không dám." Lão thái thái nói: "Cùng thuyền chính là hữu duyên, nhà ta là Hoàng thị Xích Thành, lão đầu tử nhà ta muốn mở tiệc chiêu đãi công tử tối nay, còn xin công tử có thể nể mặt?" Lưu Tiểu Lâu từ chối nhã nhặn: "Đa tạ lão nhân gia, Hoàng thị vọng tộc thiên hạ, có thể cùng thuyền với lão nhân gia, vãn bối may mắn. Nhưng tông môn vãn bối có sư trưởng gặp nạn, chưa xuất tang, mặc dù không cần để tang, nhưng cũng không tốt uống rượu yến nhạc, còn xin lão nhân gia thứ lỗi." Đây là Cảnh Chiêu căn dặn hắn, lấy ra đuổi những người thiết yến mời kia —— lộ diện liền tốt, uống rượu dễ dàng xảy ra chuyện. Lão thái thái "A" một tiếng: "Thật tiếc nuối." Lại rảnh rỗi nói chuyện vài câu, lão thái thái liền chống quải trượng trở về, trước cửa khoang thuyền có một chiếc váy xanh phiêu hốt không thấy. Chuyến hóng gió trên boong thuyền này đạt được thành công lớn, đạt tới hiệu quả dự trù, Lưu Tiểu Lâu liền cũng quay người về khoang tàu. Sau khi trở về lại không ngừng suy nghĩ mọi thứ vừa rồi, cảm giác chính mình có phải có chút quá khiêm cẩn rồi hay không? Lại không biết khi sư huynh ở bên ngoài nhìn thấy người lạ, là bộ dáng thế nào? Được rồi, vẫn là chờ Đông Phương Ngọc Anh đến rồi nói sau. Từ buổi chiều mãi cho đến ban đêm, hắn đều không có lại lộ diện, chỉ là cảm thấy được cửa khoang đông nam đối diện khép khép mở mở, tiếng bước chân đi một chút dừng một chút, không biết đi qua đi lại bao nhiêu lần. Hiện tại Lưu Tiểu Lâu đã có thể bằng vào hô hấp phán đoán tu vi của tu sĩ cấp thấp, trong lòng suy nghĩ: "Tiểu nương tử này, hẳn là vừa nhập Luyện Khí trung kỳ a? Bất quá nghe khí tức của nàng, du dương mà nội hàm, có điều pháp đặc biệt, vẫn là tương đối không tệ, cũng không biết là phụ thân Kim Đan hay là huynh trưởng của nàng truyền thụ, nhưng ổn là ổn, lại quá ổn định. Nếu như có thể để cho ta dùng Âm Dương Kinh điều giáo mấy ngày, có lẽ sẽ tiến nhanh một chút? Đáng tiếc. . . Sư huynh không thiện song tu Âm Dương Thuật, làm như vậy dễ dàng lộ tẩy." Ngày kế tiếp lúc hừng đông, lâu thuyền đã chạy ngược dòng trên sông lớn, mặt sông trời thu thăm thẳm, càng là tâm thần thanh thản. Đến chập tối tiến vào Động Đình, dừng sát ở bến tàu Nhạc Dương Phường. Không bao lâu, liền có tiếng bước chân đạp đạp vang lên, bang chúng Trường Kình Bang như mình yêu cầu, dẫn Đông Phương Ngọc Anh đến. Mở cửa phòng, Lưu Tiểu Lâu ngồi ung dung trên chiếc ghế xếp, hướng Đông Phương Ngọc Anh nhẹ gật đầu: "Đến rồi?" Đông Phương Ngọc Anh nghiêng đầu đánh giá Lưu Tiểu Lâu, trong lúc nhất thời có chút ngẩn người, thẳng đến Lưu Tiểu Lâu khục hai cuống họng, lúc này mới kịp phản ứng, trả lời: "Đến. . . Sư huynh. . ." Dứt lời, hướng bang chúng Trường Kình Bang phía sau hắn nói: "Các ngươi đi xuống đi." Lưu Tiểu Lâu nhắc nhở: "Đừng quên tiền thưởng!"