Hai bên chém giết, một bên là quân đoàn cương thi thối rữa, từng con mặc chiến giáp mục nát, cầm trường mâu, khiêng khiên lớn, xếp thành từng tổ quân trận, mười phần uy nghiêm, một bên khác, là vô số dã thú, hổ sói lợn gấu, răng nanh dữ tợn, mặc dù hỗn loạn, lại như dòng lũ, uy thế cực kỳ mãnh liệt.
Hai bên không biết đã chiến đấu bao lâu, nhưng phía sau mỗi bên, vẫn đang có đại quân vô tận lao tới.
Hai đại quân không sợ sinh tử, cứng đối cứng va chạm, không bao lâu, đã có hàng trăm hàng ngàn quân sĩ cương thi ngã xuống, mà dã thú bị trường mâu đâm xuyên, mũi tên bắn chết cũng là từng mảnh, trên hoang nguyên máu chảy thành sông.
Huyết dịch hội tụ đến chỗ trũng, hình thành từng vũng huyết tương, sau khi gió thổi qua, từng vũng huyết tương này liền hóa thành từng đoàn huyết giao (máu nhựa cây), lăn lộn theo đại địa rung động.
Trúc yêu trượt xuống sườn núi, nhặt lên một đoàn huyết giao, hít hà khí tức trên huyết giao, rồi há miệng, nuốt xuống huyết giao.
Sau đó nó mang theo khô lâu cùng nhện, bắt đầu nuốt từng đoàn huyết giao. . .
. . . . .
Khi lá rụng khắp núi, gió thu đìu hiu, sát vụ quay quanh người Lưu Tiểu Lâu nồng đậm đến cực hạn, cơ hồ thành kén, đến mức chim tước đậu trên đó, có thể nhảy nhót mà không rơi xuống đất.
Tu hành trong núi không biết năm tháng, thẳng đến một ngày nào đó, bầu trời bỗng nhiên âm u, mây đen dày đặc tụ lại, mây đen không ngừng đè xuống, đè đến đỉnh quần phong Ô Long Sơn, cơ hồ đưa tay có thể chạm đến.
Một cơn gió nổi lên, tuyết lớn đầy trời rơi xuống, phủ kín Ô Long Sơn, mí mắt Lưu Tiểu Lâu mới đột nhiên giật giật.
Lại qua một đêm, đến sáng sớm hôm sau mây tan tuyết ngừng, hắn đã thành một đống tuyết.
Khi ánh nắng chiếu lên đống tuyết, đống tuyết như bị nước sôi dội vào, rất nhanh tan ra.
Lưu Tiểu Lâu mở to mắt, phun ra một ngụm trọc khí thật dài, tiếng thét dài quanh quẩn giữa quần phong Ô Long Sơn, rất lâu không ngừng.
Lần bế quan này, vượt xa dự tính, từ mùa xuân đến mùa đông, tốn thời gian hơn một trăm tám mươi ngày đêm, cũng là lần bế quan lâu nhất của Lưu Tiểu Lâu.
Nhưng ở trong mộng cảnh Ý Tượng Chúc Chiếu (chiếu sáng hình ảnh) kia, lại qua hơn một ngàn ngày đêm, Lưu Tiểu Lâu cảm thấy, bản thân đã khô héo, cơ hồ quên mất cảm giác vận động cơ thể.
Sáu tháng bế quan, tu hành vượt xa dự tính, không chỉ luyện ra lồng khí hải, càng ngưng luyện chân dịch khí hải thành giao, một lần hành động tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ.
Nắm một nắm tuyết từ bên người, ngưng kết nó thành một gương băng, soi mình trong gương, quả thực không đành lòng tận mắt chứng kiến, thế là dùng gương băng cạo râu buộc tóc, lại hóa tuyết thành nước, rửa mặt, lúc này mới sờ gương mặt cảm thấy hài lòng, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, khôi phục phong thái song tú Ô Long Sơn.
Chậm rãi bước xuống từ đỉnh núi, xuyên qua rừng trúc, đi tới trước sân nhỏ sơn môn, liền thấy bên hồ nước đã tụ tập hơn mười người, cùng nhau khom người chúc tụng: "Chúc mừng chưởng môn phá cảnh!"
Lại tiếng hét dài kia của hắn, kinh động cả tòa Càn Trúc Lĩnh, tất cả mọi người chạy đến chứng kiến.
Phương Bất Ngại, vợ chồng Tinh Đức Quân, vợ chồng Lưu Đạo Nhiên, đại đệ tử Chu Đồng, nhị đệ tử Hoàng Dương Nữ đều có mặt, bao quát Đại Bạch cùng Tiểu Hắc, cũng đều mong chờ nhìn mình.
Ngay cả Trương Ngưu Lang, Điền Thải Họa mà Chu gia, Lưu gia thu trước đó cũng đến, càng có quản gia, người hầu vv của Chu gia trang, Lưu gia trang.
Lưu Tiểu Lâu nghe nói, rất nhiều cao nhân ẩn sĩ khi phá cảnh, thường thường ngâm một câu thơ, hoặc chí ít ngâm hai câu, dùng để chứng minh đạo tâm, không chỉ vì biểu đạt lòng dạ, cũng có chút ý điểm hóa hậu bối tử đệ.
Giờ khắc này, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, tâm tình xúc cảm tự nhiên bộc lộ ra, định mở miệng ngâm một bài. . .
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định chỉ ngâm hai câu. . .
Hai câu không thành, vậy liền một câu a. . .
Cuối cùng, hắn quyết định không ngâm thơ, dù sao loại chuyện truyền pháp điểm hóa này, không phải truyền bậy chỉ bừa, không chỉ muốn lời lẽ dễ hiểu, mà còn phải tùy người mà dạy, truyền thống của Tam Huyền Môn chính là khi sư đồ truyền đạo thụ nghiệp, chưa từng dùng những lời màu mè sáo rỗng.
Năm đó Trịnh sư đối với mình, chẳng phải như thế sao? Nhất là luyện chế Mê Ly Hương, đây chính là tay nắm tay dạy, lúc tu hành Âm Dương Thuật, càng là tự mình mang theo hắn đi Nhị Điều Hạng, bắt đầu học từ quan sát động tĩnh nhìn sắc mặt, chưa từng dùng từ ngữ thâm ảo. (xiaolil dài làm gì ko biết làm thơ thì cứ nhận đi =)) )
"Diệu!" Nhiều lời vô ích, cuối cùng Lưu Tiểu Lâu chỉ thốt một chữ, làm tô điểm cho lần phá cảnh này.
Đương nhiên, không ngâm thơ thì thôi, nhưng chia sẻ vẫn phải có, lại hỏi lịch ngày hôm nay, nghe nói vừa vặn là giao thừa, dứt khoát phân phó tại chỗ, đêm nay bày tiệc ăn mừng năm mới, đồng thời cũng ở bữa tiệc giảng thuật tâm đắc phá cảnh của mình cho mọi người.
Thế là mọi người lập tức giải tán, mỗi người ai bận việc nấy, nhảy núi thì nhảy núi, nhổ măng thì nhổ măng, thu mật ong, vo gạo, quét tuyết, đốt pháo, cắt thịt khô, trong sơn môn một mảnh náo nhiệt.
Phương Bất Ngại, Tinh Đức Quân cùng Lưu Đạo Nhiên đi vào trong đình, bồi tiếp Lưu Tiểu Lâu, Tinh Đức Quân vuốt râu nói: "Vốn cho là chưởng môn bế quan còn muốn ít ngày, chúng ta đều dự định tự ăn tết, ngươi xem, mọi người đều đã chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, pháo tre, pháo hoa, nhưng mọi người đều lo lắng quấy rầy ngươi bế quan thanh tu, pháo tre cùng pháo hoa đều không dám đốt. Thấy ngươi xuất quan, các đệ tử trẻ tuổi rất vui mừng, đây xem như có hương vị năm mới
"
Lưu Đạo Nhiên cũng gật đầu: "Càng ngày càng náo nhiệt."
Đích xác có hương vị năm mới, càng thêm náo nhiệt.
Nhớ tới trước kia một người một ngỗng một mèo ăn tết, so sánh với tràng diện mấy chục người huyên náo trước mắt, quả nhiên là cách biệt một trời.
Mấy người nhất thời không nói chuyện, cứ như vậy nhìn xem các đệ tử cùng gia bộc vui chơi bận rộn.
Đang nói, Tinh Đức Quân bỗng nhiên chỉ vào vách núi mà Đại Bạch cùng Tiểu Hắc thường nhảy, nói: "Chu Nguyên Tử đưa khuê nữ tới, chưởng môn ngươi xem nên làm thế nào?"
Lúc này Lưu Tiểu Lâu mới chú ý tới, có một thiếu nữ ngồi bên vách núi kia, so với Hoàng Dương Nữ tựa hồ lớn hơn một chút, lờ mờ xấp xỉ Chu Đồng.
Nhìn từ tuổi tác, Chu Nguyên Tử hẳn là không nói dối, tuổi đúng là vừa mới mười sáu —— a, tựa hồ lại thêm một tuổi, nhưng trên tướng mạo, lại khác xa tưởng tượng của Lưu Tiểu Lâu.
Thiếu nữ này dáng người bình thường, tướng mạo bình thường, ngoại hình quả nhiên là bình thường đến cực hạn, đến mức vừa rồi mình vậy mà không hề chú ý.
Không hề giống nữ nhi của thế gia tu hành.
Phàm là sinh ra ở đại tộc tu hành như Chu gia, chỉ cần là nữ tử có thiên phú tu hành, vào cánh cửa tu hành, dung mạo đều có chút đặc điểm, tóm lại tuyệt sẽ không bình thường như nữ hài này, ném vào đám gia phó, còn giống gia phó hơn gia phó!
Nhất là bộ dáng rụt rè kia, chỗ nào giống như thiên kim đại tộc?
"Nàng thật sự là khuê nữ của Chu Nguyên Tử?"
"Thứ nữ không sai, chẳng qua là con thứ. Mẹ ruột của nàng, là tiểu tỳ của Chu Nguyên Tử."
"Tên là gì?"
"Linh Tử, Chu Linh tử."
"Không phải chữ lót Hòa sao?"
"Đã nói là con tiểu tỳ. . . Ta cũng không phải mắng chửi người. . . Con tiểu tỳ không được vào chữ lót gia phả."
"Chu Nguyên Tử nói, nàng Luyện Khí hậu kỳ?"
"Luyện Khí tầng tám."
"Tê. . . Thiên phú kinh khủng thế sao?"
"Không biết chuyện gì xảy ra, tầng tám này của nàng. . . Thật là tầng tám, nhưng đã so với Đồng Nhi một lần, còn không bằng Luyện Khí tầng sáu của Đồng Nhi, vô luận là thâm hậu của chân nguyên, hay điều động kinh mạch, cảm ứng ngũ hành, đều muốn đình trệ không ít, cho nên trên đấu pháp rất yếu. Tu sĩ như vậy, tương lai hậu kình không đủ, chỉ sợ khó qua ải Trúc Cơ."
"Tinh Đức Quân nói không sai, đứa nhỏ này thật đáng thương."
"Đạo Nhiên, việc quan hệ chung thân đại sự của hài tử, không thể bởi vì thấy nàng đáng thương, liền đáp ứng kết thân a? Trên đời người đáng thương nhiều như vậy, Đồng Nhi nhà ta cũng thu không hết!"
"Ta cũng không nói gì a, ta chỉ là nói cho chưởng môn thôi."
"Dù sao ta đã tỏ rõ thái độ với Chu Nguyên Tử, Đồng Nhi nhà ta đã có hôn sự, không thể kết thân với nhà hắn! Chưởng môn, lúc đó ngươi không có đáp ứng hắn chứ?"
"Việc này, thật đúng là chưa đáp ứng, ngươi cùng Thất Nương không gật đầu, ta làm sao dám đáp ứng?"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . ."
"Chưởng môn, Tinh Đức Quân, vậy nha đầu này tính sao?"
"Nếu không thành thân, sao có thể để mẹ con chia lìa? Có thể trả về không?"
"Tinh Đức Quân, Đạo Nhiên, các ngươi đừng cãi nhau nữa. Chưởng môn, Chu Nguyên Tử trước khi rời núi nói với ta, nếu không thể kết thân với Đồng Nhi, cũng muốn đứa nhỏ này ở lại trên núi, tùy tiện bái ai làm lão sư cũng được, dù không bái cũng không sao. Hắn chính là dùng nữ hài này làm con tin, không đưa con tin, hắn không an tâm."
"Vậy. . . Vậy ý kiến của các ngươi thì sao? Đều nói một chút, lưu hay không?"
"Chỉ cần không thành thân với Đồng Nhi, đều được."
"Lưu lại hài tử đi. Mấy ngày nay ta tiếp xúc với nàng vài lần, cảm giác nếu như đưa nàng về, chỉ sợ cuộc sống khó khăn."
"Đạo Nhiên huynh nói không sai, không thể đưa trở về."
Nha đầu kia không biết mấy người trong đình đang thảo luận đi ở của nàng, hai cái chân lắc lư trên không, hai mắt nhìn ra ngoài núi, lại thỉnh thoảng quay đầu nhìn khung cảnh náo nhiệt khắp nơi trong sơn môn, trong ánh mắt tràn đầy sợ sệt, cùng một tia hiếu kì.