Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 731:  Đánh cỏ động rắn



Thuyền nhỏ chèo về phía trung tâm hồ, từ hai trăm trượng đến một trăm trượng, lại đến năm mươi trượng, ba mươi trượng. . . Đan lô trước mắt kia càng ngày càng rõ ràng, đã bị càng cua kéo xuống nước hơn phân nửa. Nhan Thuật chủ nhân của đan lô đang ngồi trên đỉnh lò, hai tay bấm pháp quyết, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi khẽ mấp máy, sắc mặt dưới lô hỏa trở nên nổi bật, lộ ra đỏ bừng một cách khác thường —— đỏ đến mức tím tái. Phùng Đại Ngư ngự cua của Nguyên Thần Phái không hề lộ diện, vẫn ẩn nấp dưới nước, để Lưu Tiểu Lâu cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt không rõ ràng. Thuyền nhỏ tiếp tục tiếp cận, tiến vào phạm vi hai mươi trượng, nơi này hơi nước sôi trào, mặt hồ như nồi nước sôi ừng ực ừng ực nổi lên bong bóng nóng. Khi tiếp cận mười lăm trượng, Lưu Tiểu Lâu không dám tiến thêm nữa, nhìn một chút Nhan Thuật trên đỉnh lô, hắn vẫn ngồi xếp bằng bấm niệm pháp quyết, lại không ngăn cản được chính hắn cùng đan lô chìm xuống từng tấc một, lại nhìn xem đôi càng cua kia, vẫn thấy không rõ con cua khổng lồ dưới nước. Sau đó, Lưu Tiểu Lâu chống sào trúc, di chuyển vòng quanh đan lô. Khi di chuyển vòng đầu tiên, bất kể Nhan Thuật, hay Phùng Đại Ngư dưới nước, đều không để ý đến hắn, thế là Lưu Tiểu Lâu tiếp tục di chuyển vòng thứ hai, vòng thứ ba. . . Sau khoảng năm, sáu vòng, vẫn không thấy hai vị tiền bối để ý đến mình, chính Lưu Tiểu Lâu cũng minh bạch, nhiệm vụ đánh cỏ động rắn sợ là không hoàn thành tốt, thế là quay đầu nhìn lại phiến cỏ lau lúc đến kia, cắn răng, tiếp tục tiến thêm năm trượng về phía hai người đang đấu pháp. Cách mười trượng, khoảng cách này đã thấy phi thường rõ ràng, hắn nhìn thấy gương mặt đỏ bừng phát tím của Nhan Thuật ẩn ẩn mang theo màu xanh, trong lòng cả kinh, nhìn đôi càng cua kia, không khỏi tê cả da đầu. Đôi càng cua này mang theo kịch độc, hơn nữa là loại độc có thể xuyên qua lô hỏa, khiến Nhan Thuật trúng kịch độc! Hắn vô thức sờ sờ Lạc Huy Y trên người, ngửa đầu nhìn Lưu Ly Thuẫn trên đỉnh đầu, sau đó tiếp tục chèo thuyền vòng quanh. Khi vòng đến trước mặt Nhan Thuật, Nhan Thuật mở mắt, trong mắt phun ra hai ngọn lửa mắt trần có thể thấy, ngọn lửa này phun ra xa hơn một thước liền dập tắt, Lưu Tiểu Lâu thấy kinh ngạc không thôi. Một đạo truyền âm vang lên bên tai Lưu Tiểu Lâu: "Tiểu tử, sao ngươi tlại quay lại?" Truyền âm đến từ Nhan Thuật, Lưu Tiểu Lâu ngơ ngẩn không biết nên đáp lại như thế nào. Đang suy nghĩ có nên đáp lại một câu "Vãn bối đến quan chiến", Nhan Thuật lại truyền âm nói: "Giúp lão phu một việc." Lưu Tiểu Lâu im lặng một lát, rốt cuộc truyền âm trả lời một câu: "Tiền bối muốn vãn bối giúp gì?" Nhan Thuật truyền âm nói: "Đánh hai càng cua này." Lưu Tiểu Lâu lắc đầu: "Tiền bối đừng nói đùa, vãn bối chỉ đến quan chiến, chút đạo hạnh tầm thường này của vãn bối, nào dám đi lên chịu chết." Nhan Thuật tiếp tục truyền âm: "Ta với hắn ngang sức ngang tài, đều không thể động đậy, chỉ cần ngươi tùy tiện đánh vài cái, hắn liền nhịn không được." Lưu Tiểu Lâu vẫn lắc đầu: "Tiền bối đừng ăn nói lung tung, vãn bối mặc dù ngốc, nhưng cũng nhìn ra được, tựa hồ là tiền bối có chút không chịu nổi. . ." "Năm trăm linh thạch!" "Việc này. . . Vãn bối mặc dù rất muốn kiếm khoản linh thạch này, nhưng vẫn không dám trêu chọc Kim Đan tiền bối." "Một ngàn linh thạch!" "Vãn bối sợ có mệnh kiếm, không có mệnh tiêu. Ngài không có đồng bạn sao? Đồng bạn của ngài ở nơi nào, vãn bối có thể đi mời họ đến giúp." "Nào có ai? Đã hẹn đấu sinh tử, làm sao có thể nhờ người giúp. . . Hô. . ." Nhan Thuật truyền âm đến đây, hỏa long trong hai mắt lại xông ra, chuyển hai vòng, rồi không cam lòng thu lại, tiếp lấy truyền âm nói: "Ngươi là Thanh Ngọc Tông? Không thiếu linh thạch đúng không, không sao, ngươi muốn gì? Linh đan? Hay là. . ." "Tiểu hữu mau lên, hỗ trợ.
." "Chỉ cần ngươi ra tay, muốn gì lão phu cũng cho. . ." "Tiểu hữu, phải làm thế nào ngươi mới chịu đồng ý lão phu? Mau nói. . ." Mắt thấy Nhan Thuật cùng đan lô chìm dần xuống, đan lô chỉ còn đỉnh lô chưa đến ba thước trên mặt nước, vạt áo của hắn cũng sắp chạm đến mặt hồ, Lưu Tiểu Lâu vẫn chưa đánh cỏ động rắn thành công. Xem ra chỉ có thể tăng lớn cường độ rồi? Lưu Tiểu Lâu rốt cục lấy dũng khí trả lời: "Tiền bối, ngươi thật không có bằng hữu đến cứu?" Nhan Thuật nói: "Lão phu còn có thể lừa ngươi?" Lưu Tiểu Lâu nói: "Vãn bối có một huynh đệ, Luyện Khí viên mãn nhiều năm, vẫn. . ." Nhan Thuật lập tức nói: "Trúc Cơ Đan, lão phu giúp ngươi luyện chế Trúc Cơ Đan! Tiểu hữu mau lên!" Lưu Tiểu Lâu hít sâu một hơi, quyết định vì Trúc Cơ Đan liều một phen, hắn lấy ra Phi Linh Cung, nhắm vào hai càng cua liên xạ ba mũi tên! "Sưu sưu sưu", ba mũi tên bay ra, trái một phải hai, chớp mắt đã trúng càng cua. "Đinh đinh đinh", ba tiếng thanh thúy vang lên, ba mũi tên đều bị bật ra, càng cua không hề hấn gì. Nhan Thuật truyền âm tới, gấp gáp nói: "Pháp khí của ngươi thấp kém như vậy sao?" Lưu Tiểu Lâu hơi xấu hổ: "Tiền bối không phải vừa nói tùy tiện đánh vài cái sao?" Nhan Thuật sốt ruột: "Nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy a?" Lưu Tiểu Lâu đành phải phóng ra Thủy Hỏa Bàn Long Côn, hóa thành một đoàn hắc quang, nhắm chuẩn vị trí dưới nước giữa hai chiếc càng, đánh mạnh xuống. Thủy Hỏa Bàn Long Côn xuất từ động phủ thượng cổ, uy mãnh, ngay cả pháp khí bản mệnh của hắn Hoàng Long Kiếm cũng không sánh bằng, hiệu quả của một kích này không phải Phi Linh Cung có thể so sánh, đầu côn đánh trúng một vật dưới nước, bay ngược trở lại, lập tức dẫn phát nước hồ rung động, rung động này không phải dời sông lấp biển nhấc lên sóng lớn hoặc vòng xoáy, mà là như giọt mưa nhảy lên, đều đặn rơi trên mặt hồ, kéo dài mười hô hấp không ngừng. Nhan Thuật truyền âm tới: "Pháp khí tốt! Diệu a, tiếp tục đánh!" Thủy Hỏa Bàn Long Côn đánh tiếp côn thứ hai, lại dẫn phát mặt hồ rung động, giọt nước nhảy càng thêm vui sướng, càng thêm dày đặc. Rồi đến côn thứ ba! Liên tục ba côn xuống, mặt hồ rung động dày đặc đến cực điểm, đồng thời hình thành một âm thanh "Ong ong" chói tai, thẳng vào thần thức, chính Lưu Tiểu Lâu đều bị đâm cho thần thức đau nhức kịch liệt, chỉ cảm thấy trong miệng toát ra mùi tanh ngọt, đúng là chấn thương chính mình. Chịu lực lượng rung động này, hai chiếc càng cua mới buông ra đan lô, Nhan Thuật điều khiển đan lô bay lên từ dưới nước, lô hỏa lại bùng cháy. Sau một hồi giao đấu kịch liệt, con cua khổng lồ này rốt cục nổi lên mặt nước, lộ ra chân thân, như một tòa đảo nhỏ lớn gần mẫu, khiến người run sợ. Chỉ thấy trung tâm đảo kia có một tên mập đứng đó, tức giận chỉ vào Lưu Tiểu Lâu: "Ma cà bông từ đầu tới, dám xen vào chuyện của lão phu, không sợ chết sao!" Theo ngón tay hắn chỉ tới, đôi càng cua khổng lồ kia bổ ra mặt nước, tăng vọt mấy trượng, hung hăng chộp tới trước thuyền nhỏ. Lưu Tiểu Lâu nhún người nhảy lên, bay ngược về phía sau, người trên không trung, khí lãng cuồng bạo kia cuốn tới, trực tiếp thổi bay hắn ra ngoài, rơi xuống trong nước ngoài mười trượng. Chiếc thuyền nhỏ trước đó hắn ngồi bị hai chiếc càng cua kẹp lấy, chỉ dừng lại một chút, liền nổ thành vô số mảnh vụn. Một con hỏa long bay ra từ trong đan lô của Nhan Thuật, cuốn về phía con cua khổng lồ, con cua khổng lồ không thể không tạm thời bỏ qua Lưu Tiểu Lâu, quay đầu đối phó hỏa long, hai con mắt cua to bằng cối xay nhô ra từ trong vỏ cua, phun sóng nước vào hỏa long, hỏa long cuốn ngược về đan lô, Nhan Thuật truyền âm cho Lưu Tiểu Lâu nói: "Đi mau! Có rảnh đến Tiểu Viên Sơn lấy đan!" Nhan Thuật điều khiển đan lô lại quần nhau mấy hiệp với Phùng Đại Ngư, tranh thủ thời gian cho Lưu Tiểu Lâu đào tẩu, đến khi thực sự không chống đỡ nổi nữa, cười nói: "Phùng Đại Bàn Ngư, hôm nay đấu pháp không phân thắng bại, lão phu còn có việc, ngày khác tái chiến!" Cưỡi đan lô bay về phía tây. Phùng Đại Ngư tức giận đến nhảy dựng trên lưng cua: "Không phân thắng bại gì? Không cho phép đi, không cho phép đi. . ." Thực lực đấu pháp của hắn hơi mạnh hơn Nhan Thuật, nhưng linh thú điều khiển lại là cua khổng lồ trong nước, không bay lên được, chính hắn đuổi theo đương nhiên có thể, nhưng không có cua khổng lồ là đánh không lại Nhan Thuật, cũng chỉ có thể oán hận coi như thôi, chuyển phẫn nộ tràn đầy chuyển tới trên người "Ma cà bông" vừa rồi lộ diện, thúc giục con cua khổng lồ đuổi theo Lưu Tiểu Lâu. Lưu Tiểu Lâu đã lướt qua mặt hồ trăm trượng, bỏ chạy về phía cỏ lau lúc đến, Phùng Đại Ngư đứng trên lưng cua khổng lồ truy đuổi gắt gao, con cua khổng lồ bổ sóng trảm biển trên mặt hồ, thanh thế doạ người cực điểm. Khi đuổi đến gần, cách bụi cỏ lau còn có mấy chục trượng, con cua khổng lồ bỗng nhiên nhanh quay ngược trở lại, vạch vòng tròn ở trên mặt hồ, bơi ra xa, chìm vào đáy hồ. Một điểm kim quang theo sát phía sau chui xuống nước, nổ tung ầm vang dưới nước. Giữa sóng nước cuồn cuộn, hai bóng người đuổi tới, cẩn thận xem xét bọt nước, Lư trưởng lão lắc đầu nói: "Không đánh trúng, để tên đó chạy." Bạch trường lão hỏi: "Ngươi đến cùng là muốn đánh Tiểu Viên Sơn hay là muốn đánh Nguyên Thần Phái?" Lư trưởng lão thở phì phò nói: "Mặc kệ đánh ai, đều là vì đánh họ Khương thất phu!" Bạch trường lão nói: "Tính toán nửa ngày, người ta không đến." Lư trưởng lão oán hận nói: "Tình đồng môn đều không để ý, càng là vô sỉ!" Bạch trường lão suy nghĩ, nói: "Có khi nào tin chưa truyền đến tai hắn không?" Lư trưởng lão dần nguôi giận: "Có lẽ. . ." Thấy hai trưởng lão không sai biệt lắm nói xong, Lưu Tiểu Lâu lộ đầu ra trong bụi cỏ lau phía xa, sợ hãi hỏi: "Lư trưởng lão, vừa rồi ném ra là pháp khí gì?" Lư trưởng lão lắc đầu nói: "Đan lôi." Thấy Lưu Tiểu Lâu không hiểu, Bạch trường lão giải thích: "Giống như luyện đan, chỉ bất quá luyện ra chính là lôi. Muốn không? Lư huynh cho hắn một viên? Đừng hẹp hòi! Cho hắn một viên phòng thân a. . ." cvter:bú +1 tcđ