Thẩm gia lo lắng chính là, Phong Tuyết Điệp Chướng có thể thấy được ráng chiều, có thể tạo thành ảnh hưởng đối với động thiên trùng điệp này hay không?
Sáu mươi năm trước mặt trời mọc, không biết vì sao mà sinh, hậu quả như thế nào, nhưng mặc kệ ảnh hưởng lớn đến đâu, đó cũng là thiên nhiên mà thành, không phải sức người có thể can thiệp. Mà trận ráng chiều sáu mươi năm sau này, thì là do con người tạo ra, đến tột cùng sẽ sinh ra hậu quả gì, vấn đề này nhất định phải làm rõ ràng.
Lão trận sư Du Thời lập tức trả lời: "Ngũ Nương nghĩ nhiều, việc này dù không có chỗ tốt, cũng tuyệt đối không có chỗ xấu."
"Nói thế nào? Du lão ngươi nói rõ ràng một chút, việc này không thể qua loa được."
"Điều này còn không rõ ràng lắm sao? Một động thiên trùng điệp, không phải sức người có thể bóp méo tổn hại —— nếu quả thật có, đó cũng là sức mạnh của tiên thần, phàm phu tục tử chúng ta nào có bản lãnh này? Cho nên không có chuyện xấu."
"Điều này thì đúng. . ."
"Hai, nói đến sức mạnh của tiên thần, trấn ca nhi cùng Ngũ Nương hẳn đã nghe nói về nguồn gốc của cổ trận, sớm nhất chính là hai công dụng, hoặc là độ kiếp hóa nạn, hoặc là yết kiến tiên thần, Lưu chưởng môn dùng chính là yết kiến cổ trận chi ý, yết kiến yết kiến, chỉ sợ bất kính, làm sao dám phá hư? Phá hư đó chính là đại bất kính! Nếu thực sự bất kính, làm sao có thể yết kiến ra ráng chiều? Yết kiến ra một đạo thiên lôi còn tạm được!"
"Nói như vậy, giống như có đạo lý."
"Thứ ba, chỗ tốt ở đâu, nói thật ta không biết, nhưng trong giới trận pháp chúng ta phổ biến công nhận một điểm, cổ trận là cầu nối câu thông giữa phàm tục cùng tiên thần, toà động thiên trùng điệp này của chúng ta nếu có thể câu thông nhiều hơn với tiên thần, vậy. . . Hai vị nói đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Một phen lời nói, nói đến Thẩm Cao Trấn không ngừng gật đầu vuốt râu, Thẩm Ngũ Nương nghe được như ở trong mộng mới tỉnh, hai người rốt cục nhẹ nhàng thở ra, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không hẹn mà cùng lên tiếng: "Biện pháp này, có thể lưu lại không?"
Du Thời suy tư, lại không tự chủ được đi đến bên người Lưu Tiểu Lâu, thừa dịp một khoảng trống lúc hắn đổi tay bấm niệm pháp quyết, cẩn thận từng li từng tí mà tràn đầy chờ mong hỏi.
Sau khi Lưu Tiểu Lâu trả lời vài câu, hắn lại vui mừng hớn hở phá vỡ phong tuyết, trở lại bên cạnh hai người, cười nói: "Trấn ca nhi, Ngũ Nương, Thủy Vũ Phong chúng ta được lợi lớn rồi, Lưu chưởng môn nói, đây cũng không phải trận pháp, chỉ là dùng trận ý, hắn chưa nói đến chuyện lưu hay không lưu, nhưng sông núi thiên địa là có ký ức, từng có một lần ráng chiều hiện thế thế này, liền sẽ có khả năng tái hiện. Đương nhiên, cụ thể sau bao lâu mới xuất hiện lại, không ai dám bảo đảm."
Thẩm Cao Trấn hướng Thẩm Ngũ Nương nhẹ gật đầu: "Nếu không còn chuyện gì, ta trở về bẩm thái tổ mẫu một tiếng."
Sau khi hắn đi, Thẩm Ngũ Nương hướng Du Thời nói: "Cao sư, nơi này không có việc gì, ngài làm việc của mình trước đi?"
Du Thời nhìn chăm chú Lưu Tiểu Lâu ngồi trong phong tuyết, nói: "Lão đầu ta không việc gì bận bịu, ta phải ở đây hầu hạ, sao có thể ném Lưu chưởng môn ở đây mà không quan tâm? Sau này truyền đi, lão đầu ta chính là mất lễ nghi, sẽ khiến thiên hạ cười nhạo!"
Thẩm Ngũ Nương nói: "Có ta ở đây a."
Du Thời lắc đầu: "Không giống, ngươi không phải trận pháp sư, ngươi có ở đây hay không cũng chẳng liên quan, nhưng ta là, người bị cười sẽ là ta."
Thẩm Ngũ Nương bị nghẹn đến mức không thốt nên lời.
Du Thời cứ thế trông coi, một mực chờ đến Lưu Tiểu Lâu thu công, nhìn lại trên người lão đầu, đã phủ đầy bông tuyết, ngay cả trên râu cũng bám một lớp sương trắng.
Lưu Tiểu Lâu liền vội vàng đứng lên, hướng hắn hành lễ: "Làm phiền Du tiền bối, thật xấu hổ vô cùng."
Du Thời nói: "Hộ pháp cho Lưu sư, đứng hầu trong phong tuyết, đó là may mắn của Du mỗ."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Ngọc quyết dưới chỗ ta ngồi chưa thành hình, cũng chưa có chỗ nào dùng được, chỉ thông đạo phác hoạ là đáng xem, có thể lưu lại cho Du cao sư đánh giá."
Đợi Thẩm Ngũ Nương tới chào hỏi: "Muội phu xong chưa?"
Lưu Tiểu Lâu mỉm cười gật đầu, theo Thẩm Ngũ Nương rời khỏi Phong Tuyết Điệp Chướng.
Phía sau bọn họ, Du Thời lấy ra ngọc quyết dưới chỗ Lưu Tiểu Lâu ngồi, hiếu kì quan sát một lát, toàn bộ thân thể lập tức tê dại.
Lưu Tiểu Lâu không nói sai, khối ngọc quyết này đích xác chưa hoàn thành, chỉ có năm đầu thông đạo phù văn được phác hoạ ra, nhưng năm đầu thông đạo này đều giao nhau tại một điểm!
Kết cấu thông đạo năm tầng!
Liên quan tới cấp độ kết cấu của thông đạo phù văn, càng nhiều thì càng khó, tu sĩ Luyện Khí bình thường chỉ có thể phác hoạ đơn thông đạo, cho nên trận bàn bọn họ luyện chế đều là trận bàn giản dị, tuyệt đại đa số đều là trận pháp nhỏ mang theo người.
Chỉ khi đến tu vi Trúc Cơ, các trận pháp sư mới có điều kiện hoàn thành phác hoạ khắc vẽ thông đạo phù văn hai tầng, bởi vì điểm giao hội, nhìn qua là giao nhau, trên thực tế cũng là giao nhau, nhưng loại giao nhau này, lại giống như giao nhau với không gian khác, nơi trận dịch giao nhau mà không ảnh hưởng lẫn nhau.
Về phần giao hội ba tầng, vậy thì càng khó, trong cao sư Trúc Cơ hậu kỳ, biết phác hoạ cũng là phượng mao lân giác, tỉ như Điêu Đạo Nhất năm đó, trước khi Kết Đan nhiều lắm cũng chính là giao hội ba tầng. Liền xem như đại sư trận pháp Kết Đan, cũng có rất nhiều không đạt được giao hội bốn tầng.
Trong giới trận pháp, học được giao hội ba tầng, đã đầy đủ dương danh lập vạn, học được bốn tầng, thì là tài năng xuất chúng, hoàn toàn có thể đi ngang trong giới trận pháp!
Về phần năm tầng, đã hoàn toàn có thể khai tông lập phái —— ở đây nói là nói là trận pháp tông!
Lưu Tiểu Lâu trước đó chính là bằng vào thủ đoạn giao hội bốn tầng này, khuất phục vô số trận pháp sư.
Cho nên năm tầng phù văn trên khối ngọc quyết này, thực sự là thần hồ kỳ kỹ.
Du Thời có thể nào không tê dại?
Mượn nhờ vùng động thiên trùng điệp Phong Tuyết Điệp Chướng này, Lưu Tiểu Lâu lĩnh ngộ được bản sự tất cả trận pháp sư đều nóng mắt tâm thèm, chỉ bằng điều này cũng đủ vững vàng lọt vào ba mươi trận pháp sư đứng đầu thiên hạ.
Có thể xưng đại sư!
Một đại sư trận pháp Trúc Cơ hậu kỳ?
Một đại sư trận pháp vẫn chưa tới bốn mươi tuổi?
Một đại sư trận pháp học trận pháp chưa đến hai mươi năm?
Du Thời ngoài khâm phục, còn có thật nhiều bi ai, bi ai vì mình cống hiến cho Thẩm gia nhiều năm như vậy, là vì cái gì? Không phải liền là hi vọng lĩnh ngộ đại đạo trận pháp từ trong động thiên trùng điệp này sao? Nhưng nhiều năm như vậy, không biết đã ngồi bao nhiêu ngày đêm trong phong tuyết, tối đa cũng chỉ tới ba tầng, đây là bi ai cỡ nào?
Một khắc này, hắn nhìn bóng lưng dần dần biến mất trong phong tuyết của Lưu Tiểu Lâu, bỗng nhiên muốn khóc lớn một trận
Lưu Tiểu Lâu cùng Thẩm Ngũ Nương rời đi, tâm trí lại vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi trận pháp, Thẩm Ngũ Nương nói gì đó với hắn, hắn đã có chút nghe không rõ, trong mắt chỉ thấy bờ môi Thẩm Ngũ Nương đang khép mở, ngoài miệng thì câu được câu không hùa theo.
Hắn đang một lần nữa cấu tứ Thập Nhị Âm Dương Đại Trận bảo vệ sơn môn Tam Huyền Môn.
Trước đó Thập Nhị Âm Dương Đại Trận thuộc về lần cải tiến thứ hai, uy lực của trận pháp có thể cam đoan dưới tình hình có người trực ban, ngăn được ba tên Kim Đan sơ kỳ dẫn đầu, hơn mười Trúc Cơ làm nòng cốt, mấy chục Luyện Khí Sĩ phối hợp cường công.
Đại trận mười hai toà tử trận, trong hai mươi lăm khối trận bàn tổng cộng liên quan đến hơn bảy trăm điểm giao hội, trong đó có mười sáu điểm giao hội ba tầng, hai điểm giao hội bốn tầng.
Cả tòa đại trận đều là hắn thiết kế luyện chế bố trí, hắn đối với mấy điểm giao hội này có thể nói rõ như lòng bàn tay, trong đó có sáu điểm có thể cải tiến bằng phương pháp giao hội năm tầng. Sau khi cải tiến, Thập Nhị Âm Dương Trận sẽ gia tăng ba mươi chín đầu thông đạo phù văn, gia tăng một trăm bảy mươi hai điểm giao hội hai tầng, hai mươi mốt điểm giao hội ba tầng, sáu điểm giao hội bốn tầng, hai điểm giao hội năm tầng.
Kể từ đó, uy lực của đại trận sẽ tăng gấp đôi, ngăn trở chí ít ba tên Kim Đan hậu kỳ dẫn đầu đội quân phá trận, hẳn là không thành vấn đề.
Đương nhiên, chiến quả cụ thể, vẫn phải lấy thực chiến làm chuẩn, vạn nhất địch nhân phá trận có đại lượng tu sĩ Trúc Cơ cùng Luyện Khí kết trận, vậy liền khó mà nói, nói không chừng hai tên Kim Đan hậu kỳ liền có thể đánh vỡ tiến vào.
Lại hoặc là ba tên Kim Đan chỉ đơn độc, không có tu sĩ Trúc Cơ cùng Luyện Khí trợ trận, vậy thì lại là chuyện khác, nói không chừng có thể ngăn cản bốn tên Kim Đan hậu kỳ.
Chỉ là trong những thông đạo phù văn này dù sao vẫn muốn chảy trận dịch, chân nguyên trận dịch cũng cần nghiêm túc cân nhắc phối phương linh tài. So với mấy năm trước, tầm mắt cùng nhận biết của Lưu Tiểu Lâu không thể nghi ngờ lại tăng lên không ít, cho nên chuyện trận bàn, nhất định phải trù tính tốt.
Cho đến khi Thẩm Ngũ Nương bên cạnh lại đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn, lúc này hắn mới tựa như bừng tỉnh từ trong mộng, hổ thẹn nói: "Ngũ Nương vừa rồi nói gì? Thật có lỗi ta thất thần."
Thẩm Ngũ Nương đành phải nói lại: "Ta vừa rồi là hỏi muội phu, có việc gì gấp hay không? Có phải cũng nên ở lại nghỉ ngơi mấy ngày?"
"Cũng?" Lưu Tiểu Lâu chú ý tới chữ này.
Thẩm Ngũ Nương nói: "Bạch trường lão được huynh trưởng ta mời, đáp ứng ở lại Tuyết Lam Kiều Cung mấy ngày, cùng nhau luận bàn đạo pháp. . . Huynh trưởng ta? Thẩm Cao Pháp a. . . Muội phu ngươi đây?"
Lưu Tiểu Lâu liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, lại thất thần. . . Thẩm Cao Pháp tiền bối a? Ta lưu lại phù hợp sao? Liền sợ quấy rầy các ngươi. . . Được được được, người một nhà, ta không nói lời khách sáo. . . Kỳ thật ta là muốn tìm chút linh tài, không biết Ủy Vũ Sơn có không, ta có thể dùng linh thạch mua."
Thẩm Ngũ Nương nói: "Vậy liền ở lại thêm vài ngày. Ngươi muốn dạng linh tài gì, không bằng liệt kê ra, ta xem trước một chút?"
Lưu Tiểu Lâu cho tới bây giờ đều không phải người hư tình giả ý, làm việc gọn gàng, tuyệt không dây dưa dài dòng, vừa đi vừa lấy giấy bút, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo liệt kê trên đó, tạo thành một tờ đơn hai mươi bảy loại linh tài cùng số lượng.
"Vậy làm phiền Ngũ Nương xem giúp?"
"Không thành vấn đề, ta sẽ nhanh thôi, tối nay muội phu sẽ nghe được tin tức của ta."