Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 787:  Cũng may mời Kỷ cô nương



Một khe nứt, phía dưới là dòng suối sâu hơn mười trượng, nước suối chảy xiết, cuốn theo những xoáy nước, đập vào mấy tảng đá ngầm vỡ tan tành. Bên trái dòng suối khoảng trăm trượng, là một nhánh khác, dòng suối hội tụ lại, khiến nước suối ở hạ du càng thêm chảy xiết. Bốn người liền đứng ở ngã ba này, quan sát dòng suối. Hành tẩu trong Thập Vạn Đại Sơn, là không thể xem nhật nguyệt tinh thần để phân biệt phương hướng, nơi này rất tà dị, nhất là sau khi đi sâu vào ba vạn đại sơn, phương hướng trở nên loạn, chỉ có thể dựa vào địa hình sông núi để xác định phương vị, mà nơi này, chính là một vị trí trọng yếu trong trí nhớ của Lưu Tiểu Lâu. Cuối cùng, ba đôi mắt, Phương Bất Ngại, Đàm Bát Chưởng, Kỷ tiểu sư muội, đều hội tụ trên mặt Lưu Tiểu Lâu, chờ hắn cẩn thận nhớ lại. Lưu Tiểu Lâu cố gắng nhớ lại, nhưng thật sự bất lực, bởi vì lúc trước dòng suối này, cũng không mở rộng ra nhánh, chỉ là một con đường chảy thẳng đến cuối, đến đây, chỉ cần ngược dòng mà lên là được. Ngã ba trước mắt, hoặc là mấy năm gần đây mới nứt ra, hoặc chính là mình đi nhầm đường, đương nhiên, khả năng thứ nhất lớn nhất, bởi vì dòng suối này vẫn rất quen mắt, hơn nữa là được tìm đến dựa trên điểm mốc trước đó trong ký ức. Nhưng vô luận là khả năng nào, đều không quan trọng nữa, bởi vì hắn tìm không thấy phương hướng, nhánh suối mở rộng bên kia cũng sâu hơn mười trượng, giống như bên này, nói thật, coi như khác độ sâu, hắn cũng không phân biệt ra được, mười năm, ai dám cam đoan độ sâu chính xác là bao nhiêu, cho nên hắn không biết nên ngược dòng theo hướng nào. Hai tay hung hăng xoa mạnh lên mặt, Lưu Tiểu Lâu làm một quyết định, tiện tay chỉ sang phía bên phải: "Đi bên này!" Không phải hắn nhận ra đường, mà đang cược, ngoài cược, cũng không còn cách nào tốt hơn. Men theo dòng suối đi ngược lên thượng nguồn, đi ước chừng gần dặm, trên đường lại xuất hiện một chỗ đứt gãy, phía dưới là một dòng suối khác. Chỗ đứt gãy rộng khoảng ba đến năm trượng, chỉ cần nhảy một cái là qua được. Cho nên Đàm Bát Chưởng liền nhảy qua. Không ai ngờ rằng, từ chỗ đứt gãy một con côn trùng lớn phá đất chui lên, thân thể màu trắng, to như thùng gỗ, chỉ là phần thân lộ ra khỏi đất đã dài sáu, bảy trượng. Phía trước con côn trùng thò ra hai giác hút, kẹp trái phải về phía Đàm Bát Chưởng, lập tức kẹp chặt hắn. Đàm Bát Chưởng gặp nguy không loạn, thân hình lắc một cái, hai tay hiện ra Vân Anh Thiết Mẫu Côn, lập tức chống đỡ hai giác hút. Đang định thi triển thủ đoạn, lại đột nhiên kêu thảm một tiếng: "Thối. . ." Toàn bộ thân thể lập tức uể oải, mắt thấy muốn hỏng việc, cũng may có Vân Anh Thiết Mẫu Côn chống đỡ, không bị hai đầu giác hút của con côn trùng kẹp chết, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không thoát thân được. Con côn trùng kẹp cả người lẫn côn, lập tức thu mình lại, chuẩn bị chui về mặt đất. Một đạo bạch quang lóe lên, hai đầu giác hút kẹp lấy Đàm Bát Chưởng phóng lên trời, lại là bị Phương Bất Ngại một kiếm chém bay. Kỷ tiểu sư muội theo sát lao tới, lăng không ôm lấy Đàm Bát Chưởng, thấy sắc mặt hắn biến đen, bờ môi ẩn ẩn sắc xanh tái, rõ ràng là trúng tà độc. Rơi xuống trên sườn núi đối diện, lập tức đút cho Đàm Bát Chưởng một viên Bách Độc Đan, đỡ hắn quay người kêu lên: "Chém con côn trùng này, dù thế nào cũng phải giữ lại một đoạn!" Chưa dứt lời, bạch quang lại lóe lên, kịp lúc trước khi con côn trùng lớn kia triệt để rút vào trong bùn đất, lưu lại một đoạn thân thể trắng sữa dài hơn hai thước, ngọ nguậy trước cửa động, chảy ra mủ dịch sền sệt xanh nhạt mang trắng, hoa cỏ lập tức khô héo. Nhưng rất nhanh, con côn trùng trắng to lớn lại ngọ nguậy chui ra từ phía bên kia của vách núi đứt gãy, bất thình lình xuất hiện bên cạnh Kỷ tiểu sư muội. Kỷ tiểu sư muội tuy là đan sư, lại thuộc loại giỏi đấu pháp nhất trong đan tông Tiểu Viên Sơn, gặp nguy không loạn, ôm Đàm Bát Chưởng nhanh chóng thối lui, một chiếc khăn gấm xuất hiện trước người nàng, xoay vài vòng liền phồng lớn bằng người, che chắn nàng cùng Phương Bất Ngại trong ngực
Cùng lúc đó, trong bàn tay nàng bay ra một bình đan, quay tít một vòng, nhắm ngay con trùng trắng kia. Con trùng trắng kia lại giống như không nhìn thấy nàng, lại một lần nữa chui xuống đất. Chẳng bao lâu sau, lại chui ra từ trong đất, mang theo một trận bùn đất bay tán loạn. Sau đó lại chui xuống, lại chui ra. . . Trên đầu Kỷ tiểu sư muội bình đan lơ lửng, miệng bình nhắm ngay con trùng trắng, mấy lần muốn động thủ, nhưng lại thôi, bởi vì nàng hoàn toàn bắt không được đầu của con côn trùng. Nhưng sau vài lần, nàng cũng thấy rõ, con trùng trắng này giống một con con ruồi mất đầu, chui tới chui lui, tựa hồ đang tìm một lối ra? Phương Bất Ngại lại đã sớm biết đây là thủ bút của Lưu Tiểu Lâu, kiếm mang của Bạch Hồng Kiếm không ngừng phun ra nuốt vào, chờ một lúc, quả nhiên chờ đến Lưu Tiểu Lâu hạ lệnh: "Vị trí Ất Mộc, nhanh chóng tiến ba bước!" Phương Bất Ngại không chút do dự, phóng về phía vị trí Ất Mộc, Kỷ tiểu sư muội thấy hắn vậy mà lao thẳng vào miệng trùng, mắt thấy muốn bị miệng trùng nuốt chửng, không khỏi "A" một tiếng. Bước đầu tiên vào trận, Phương Bất Ngại trông thấy một đầm sâu, bước thứ hai xuyên qua đầm sâu, xuất hiện dưới một vách đá, sau đó là bước thứ ba, hắn cũng không thấy gì, lại không chút do dự phóng ra Bạch Hồng Kiếm. Kiếm quang lấp lóe, chém thẳng vào khoảng không phía trước, khi kiếm đến đó, nơi đó rõ ràng nhiều một con trùng lớn màu trắng. Giống như trùng trắng tự lao vào, kiếm quang lướt qua, trùng trắng bị chém làm đôi! Mọi thứ trước mắt Kỷ tiểu sư muội bỗng nhiên thay đổi, như thể một mặt gương đồng được người lau sạch sẽ, chỉ nghe Lưu Tiểu Lâu nói: "Kỷ cô nương, cần gì thì tìm đi." Kỷ tiểu sư muội đương nhiên đã nghe qua bản sự của Lưu Tiểu Lâu, cũng biết hắn là đại sư trận pháp rất cao minh, nhưng loại thủ đoạn lặng yên không một tiếng động bố trí trận pháp trước mắt này, vẫn còn có chút không quen. Không thấy Lưu chưởng môn ra tay a? Đây đều là những suy nghĩ thoáng qua, Kỷ tiểu sư muội không rảnh để suy nghĩ nhiều, hạ thủ từ đầu trùng trắng, loay hoay nửa ngày, tìm tới một viên tinh thạch sáng long lanh, đem nó đập nát, nghiền thành bụi phấn, trộn với mấy loại thảo dịch hỗn hợp, cuối cùng rót hết vào miệng Đàm Bát Chưởng. Để mấy người không nghĩ tới chính là, tàn chi của trùng trắng bị móc ra tinh thạch, thế mà còn có thể động đậy, hơn nữa thế mà còn thừa cơ chuồn mất, lần này là chuồn thật! Không hổ là đan sư, một viên linh đan một bát dược thang, Đàm Bát Chưởng liền mơ màng tỉnh lại, lúc này, Lưu Tiểu Lâu đều âm thầm may mắn, còn tốt nghe Đàm Bát Chưởng khuyên, mang theo Kỷ tiểu sư muội, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng. Thân thể của con trùng trắng này không phải vật liệu tốt gì, nhưng nọc độc toàn thân lại thích hợp luyện đan, đều bị Kỷ tiểu sư muội hút đi. Nghỉ ngơi một đêm trong động trùng dưới đất do con trùng trắng đào ra, Đàm Bát Chưởng liền khỏi hẳn, ném qua ánh mắt thâm tình đối với Kỷ tiểu sư muội lại cứu mình. Thế là đám người tiếp tục tiến lên, cứ như vậy đi hơn ba mươi dặm, sau đó Lưu Tiểu Lâu xác định, vận khí quá kém, lần này cược sai. Lúc này chỉ có thể quay lại, xét thấy Đàm Bát Chưởng đã hai lần gánh hoạ, Lưu Tiểu Lâu quyết định để hắn đi sau cùng, đổi sang Phương Bất Ngại đi trước dò đường. Nhưng mà suốt quãng đường tiếp theo không hiểu vì sao, nguy hiểm lại xuất hiện ở sau lưng, liên tục hai lần tao ngộ đại hung, một lần là gặp được địa long chấn động, nửa ngọn núi sụp đổ, chôn vùi Đàm Bát Chưởng cùng Kỷ tiểu sư muội đi phía sau, còn có một lần là đụng phải tổ ong độc, Đàm Bát Chưởng chạy hơi chậm, bị chích thành đầu heo, chậm nửa bước liền sẽ độc phát thân vong. Những biến cố liên tiếp phát sinh này, để cảm quan của Lưu Tiểu Lâu đối với Kỷ tiểu sư muội càng ngày càng tốt, trong lúc nhất thời cảm thấy, so với Lão Hồ Đố, đan sư này mới là đan sư thực thụ, không chỉ luyện đan, còn có thể trị bệnh cứu người, thời khắc mấu chốt còn có thể sóng vai giết địch, quả thật xứng đáng được gọi là "Kỳ nữ"! Cả nhóm tiếp tục đi ba ngày ba đêm, khi chân trời hiện ra một đạo sơn mạch liên miên như bức tường khổng lồ, Lưu Tiểu Lâu đột nhiên có chút nghẹn ngào, xem như đến. Một đường đi mấy tháng, hai lần suýt lạc mất phương hướng, tao ngộ nguy hiểm to lớn bốn lần, gặp trắc trở nhỏ bảy lần, so với năm đó mình đơn thương độc mã xông xáo, hiểm trở càng nhiều, bất quá cuối cùng gắng gượng vượt qua. Điều này cũng khó trách, dù sao bốn người đi cùng nhau mục tiêu lớn, dễ dàng bị yêu thú loạn thất bát tao trên núi để mắt tới. Giọng hắn khàn khàn, chỉ vào sơn mạch như bức tường kia, nói: "Các huynh đệ, đây chính là Diệu Phong Sơn!" Đến nơi, Đàm Bát Chưởng cũng vạn phần cảm khái, dọc theo con đường này thuộc hắn đi được gian khổ nhất, lại là mở đường lại là đoạn hậu, tất cả hung hiểm nửa đời trước cộng lại đều không nhiều bằng chuyến này, không khỏi rất là cảm khái, xin Lưu Tiểu Lâu: "Vẫn để ta mở đường đi, ta muốn là người đầu tiên bước lên Diệu Phong Sơn." Lưu Tiểu Lâu lý giải tâm tình của hắn, đồng ý thỉnh cầu của hắn, thế là Đàm Bát Chưởng bước chân kiên định tiến về phía Diệu Phong Sơn, đi chưa được một dặm, người biến mất. Nơi trong trí nhớ của Lưu Tiểu Lâu hẳn là đường bằng phẳng, đột nhiên nhiều một vùng đầm lầy phủ đầy lá cây, Đàm Bát Chưởng cứ thế mà chìm nghỉm không thấy tăm hơi. cvter: đỏ tình thì đen cái khác thôi =))))