Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 789:  Hạ phong chủ không buông tha



Mười năm, đối với rất nhiều người đến nói, biến hóa sẽ phi thường lớn, nhưng đối với tu sĩ đến nói, lại chẳng là gì, thường thì chỉ như một cái búng tay. Cho nên tướng mạo của Lưu Tiểu Lâu, không khác gì nhiều so với mười năm trước, nếu như nhất định phải tìm ra điểm khác biệt, đó chính là da thịt càng thêm óng ánh ngọc nhuận, ánh mắt càng thêm sáng ngời có thần, khí độ càng thêm ung dung tiêu sái, giơ tay nhấc chân càng có khí chất cao nhân. Cho nên vừa xuất hiện liền bị người khác nhận ra. Hạ phong chủ cũng không có thay đổi gì, vẫn là bộ dạng gầy gò tiều tụy kia, khoác trường sam, như sào trúc chống đỡ áo bào rộng lớn. Điều duy nhất thay đổi của lão nhân này, hẳn là râu dài dưới cằm, đã không còn sợi trắng nào, tất cả đều vừa đen vừa bóng, cũng càng có tinh khí thần. "Hạ phong chủ, đã lâu không gặp." Lưu Tiểu Lâu ôm quyền. Hạ phong chủ lại không khách khí như vậy, từ kinh ngạc chuyển sang tức giận: "Tiểu tặc Lý Mộc, lại dám trở về. . ." Không có cách, năm đó Lưu Tiểu Lâu không chỉ lừa hắn đến sững sờ, càng giết Hạ Thái Xương chất nhi của hắn, gặp cừu nhân, sao có thể không giận! Lưu Tiểu Lâu nói: "Hạ phong chủ, bộ trận bàn này, cuối cùng ngài cũng luyện thành, không tệ!" Hạ phong chủ hiển nhiên bị khơi gợi rất nhiều hồi ức không tốt, không muốn tiếp tục nói nhảm với hắn, tay áo phấp phới, nháy mắt biến lớn, như một lưới lớn, phô thiên cái địa chụp xuống, choàng Lưu Tiểu Lâu ở bên dưới. Đang muốn thu hồi tay áo, đã thấy năm đạo kiếm cương xoay tròn phá ra từ trong tay áo, từng mảnh ống tay áo bay tán loạn khắp nơi như hồ điệp. Vội vàng không ngừng thu hồi Tụ Lý Càn Khôn, lại chỉ thu về một đoạn ống tay rách nát, mắt thấy rốt cuộc không còn cách nào dùng được nữa. Đây là pháp khí hắn mua với giá cao từ đất Thục, tên Cẩm Tú Càn Khôn, tuy không phải cao giai, nhưng cũng là trung giai, phù hợp với sở thích ăn mặc của hắn, mấy năm qua dùng cũng rất hài lòng, không ngờ đêm nay một chiêu liền hủy. Lập tức kinh sợ: "Hảo tiểu tử, thế mà Trúc Cơ!" Lưu Tiểu Lâu chắp tay: "Nhờ phúc của ngài, lần này vãn bối đến, là muốn thương lượng với ngài. . ." Hạ phong chủ hỏi: "Có ý tứ gì?" Lưu Tiểu Lâu nói: "Nói ra thật xấu hổ, vãn bối lập một tông môn, nhưng ngài biết, các động thiên phúc địa ở Trung Nguyên sớm đã có chủ, lập tông môn trong hoang sơn dã lĩnh chẳng có ý nghĩa gì, tương lai cũng sẽ không có thành tựu gì, còn phải có linh nhãn mới được. Vãn bối liền nhớ tới chỗ của Hạ phong chủ, đặc biệt đến đây xem một chút, quả nhiên, Hạ phong chủ đã làm được, mở ra linh nhãn, thật sự không tầm thường a." Sau một phen tấm tắc tán thưởng, Lưu Tiểu Lâu rất xấu hổ: "Cho nên ý của vãn bối là, đều là lão bằng hữu, còn xin Hạ phong chủ thành nhân chi mỹ (giúp người hoàn thành ước vọng), xem ở vãn bối năm đó không biết ngày đêm luyện chế trận bàn cho Hạ phong chủ, cho vãn bối mượn trận bàn lệnh bài chưởng môn dùng một lát, vãn bối cũng trở về mở linh nhãn." Hạ phong chủ bỗng nhiên bật cười "Lạc lạc lạc lạc", cười đến chảy cả nước mắt, cười đến gập cả người. Lưu Tiểu Lâu không vui: "Hạ phong chủ, đây chính là ngươi không đúng, vãn bối không quản ngàn dặm xa xôi, thành tâm đến cầu, ngài tiếp đãi khách như vậy sao?" Hạ phong chủ vẫn cười, cũng may còn có chỗ tiết chế, không cười mãi, chậm rãi ngừng cười,, chỉ vào Lưu Tiểu Lâu nói: "Lý Mộc a Lý Mộc, ngươi biết vì sao lão phu dám mở Thông Linh Nhãn ở đây không, ngươi không nghĩ xem lão phu dựa vào gì mà dám đặt chân ở Diệu Phong Sơn?" Lưu Tiểu Lâu như có suy nghĩ: "Hẳn là Hạ phong chủ đã bố trí đòn sát thủ ở đây?" Hạ phong chủ nói: "Ngươi không phải trận pháp sư sao? Không nhìn ra? Không nhìn ra mà ngươi dám mạo hiểm xông bừa lên?" Đang nói chuyện, hắn nhấc chân giẫm mạnh xuống đất, đỉnh núi lập tức thay đổi cảnh tượng, từng tảng đá hình hoa sen bỗng nhiên chuyển động, như từng cái miệng to lớn của hung thú, cánh sen chính là những chiếc răng nanh sắc bén, muốn nhắm người mà cắn. Khi các thạch phong hoa sen chuyển động, đồng thời râu tóc Hạ phong chủ dựng ngược, trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Lâu, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, mười ngón tay biến ảo, đột nhiên chỉ vào Lưu Tiểu Lâu: "Đốt!" Mấy chục toà thạch phong hoa sen đồng thời dừng lại một chút, sau đó. . . Lại chuyển động, cánh sen cọ sát vào nhau, giống như răng nhọn đang mài giũa, phát ra từng tràng âm thanh kẽo kẹt dọa người. Hạ phong chủ giật mình, lần nữa chỉ tay: "Đốt!" Rất nhiều thạch phong hoa sen lại dừng một chút, sau đó tiếp tục chuyển động. Sắc mặt Hạ phong chủ thay đổi mấy lần, chuẩn bị lại khởi động trận pháp, chân phải lại giậm mạnh xuống đất, lúc này lại nghe thấy tiếng "Ca lạp" vang lên, tựa như thứ gì vỡ nát. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện mình thật sự đã giẫm nát trận bàn của trận nhãn. Lưu Tiểu Lâu rất kinh ngạc, từ trong tay áo trượt ra một khối trận bàn ngọc giác, bày ra cho Hạ phong chủ xem: "Trận bàn mà Hạ phong chủ vừa định khởi động là cái này sao? Ngài là hiểu rõ vãn bối, vãn bối xuất thân trận pháp sư, vừa rồi khi đi lên, nhìn thấy có lỗ hổng bố trí trận bàn, liền không nhịn được lấy đi, vốn định cải tiến lại giúp Hạ phong chủ, nhưng một giẫm của ngài, vãn bối không làm được nữa, khối trận bàn này cũng trả lại ngài
. ." Hạ phong chủ theo bản năng nhận lấy trận bàn mà Lưu Tiểu Lâu ném tới, trong lúc nhất thời đầu óc có chút ngây dại, vuốt ve trận bàn lật qua lật lại nhìn hồi lâu, hỏi lại: "Đây thật là trận bàn của ta?" Lưu Tiểu Lâu chỉ điểm: "Trận pháp của ngươi hẳn là Cửu Cung trận pháp, bất kể gọi tên gì, ngài vừa lên liền chiếm cứ vị trí trung cung hoàng thổ, thói quen này rất tốt, nhưng khi bố trí trận bàn, trận bàn vị trí khảm trên tay ngài đặt ngược, mặc dù cũng có thể phát huy uy lực của trận pháp, nhưng so với uy lực lớn nhất hẳn là giảm ba thành. Lý do đặt ngược, có lẽ liên quan đến Thập Vạn Đại Sơn, tương đối tà tính, không phân biệt phương vị. . ." Hạ phong chủ giơ trận bàn, chỉ vào một bên khác hỏi: "Ngược? Vậy phải đặt ở vị trí này sao?" Lưu Tiểu Lâu kiên nhẫn giải thích: "Không phải ngược chính phản, mà là ngược của ngũ hành khắc chế, cho nên vị trí bố trí chính xác hẳn là ở. . ." Hạ phong chủ đột nhiên bạo khởi, một cây Thám Long Trảo bay ra từ sau đầu, tập kích Lưu Tiểu Lâu, đúng là pháp khí bản mệnh của hắn. Cây Thám Long Trảo này chớp mắt liền đến đỉnh đầu Lưu Tiểu Lâu, năm trảo nhận xoay tròn, cuốn lên một đạo cương phong. Cơ hồ cùng lúc đó, trên đầu Lưu Tiểu Lâu lóe lên từng đạo ánh sáng lưu ly, trên người cũng khoác lên Lạc Huy Y. Thám Long Trảo cứ như vậy treo trên đỉnh đầu Lưu Tiểu Lâu, cương phong vẫn xoay tròn, nhưng thủy chung không thể hạ xuống, bởi vì chính Hạ phong chủ đã bị một sợi dây thừng trói, kéo đến dưới chân Lưu Tiểu Lâu. Mũi chân Lưu Tiểu Lâu giẫm trên cổ họng hắn, con mắt Hạ phong chủ lồi ra, lại là trong nháy mắt này, xương cổ đã bị đạp gãy. Dừng một chút, Hạ phong chủ rốt cục mềm nhũn, thân tử đạo tiêu. Pháp khí bản mệnh Thám Long Trảo nghẹn ngào một tiếng rơi xuống đất, cương phong biến mất, trở về hình dạng ban đầu, lại là một cây trảo dùng để tầm long điểm huyệt trộm mộ. Cho tới giờ khắc này, Lưu Tiểu Lâu mới rõ ràng, nguyên lai kẻ này xuất thân từ trộm mộ. Nếu xuất thân từ trộm mộ, chắc hẳn có chút đồ tốt, Lưu Tiểu Lâu lục soát khắp người hắn, lấy xuống một mặt dây chuyền đồng đeo trên cổ, một vòng bạc trên cổ tay, cùng ngọc bội trữ vật trọng yếu nhất, đương nhiên còn có pháp khí bản mệnh Thám Long Trảo. Dây chuyền đồng cùng vòng bạc đều là pháp khí tốt, có thể cảm ứng được pháp lực nồng dậm phong tồn bên trong, vốn nên đều là thủ đoạn đấu pháp rất khó ứng phó, đáng tiếc Hạ phong chủ chết quá nhanh, chưa kịp thi triển ra đồ tốt. Bất quá nói thật, trong kế hoạch của Lưu Tiểu Lâu, vốn không định giết hắn ngay lập tức, so với Hạ phong chủ, Chúc gia chủ phong mới thật sự là đại cừu gia khiến hắn ăn đau khổ, hắn muốn từ chỗ Hạ phong chủ nghĩ một ít biện pháp, xem có thể gây chút chuyện cho Chúc gia hay không. Về phần sinh tử của Hạ phong chủ, hẳn là chuyện để cân nhắc sau. Đáng tiếc ý định giết hắn của Hạ phong chủ quá mức kiên quyết, liên tục ra tay, hắn bị buộc bất đắc dĩ, đành phải xuống tay. Không có cách, Huyền Chân Tác có thể trói người, lại trói không được khí hải, Lưu Tiểu Lâu không dám khẳng định pháp khí hộ thân của mình có thể ngăn cản Thám Long Trảo, để tránh bất ngờ xảy ra, chỉ có thể giải quyết người trước. Hoàng Long Kiếm đào một hố sâu trên mặt đất, ném thi thể Hạ phong chủ vào, lấy một bình thuốc từ trong túi càn khôn, rắc chút bột phấn xuống, thi thể nhanh chóng hóa thành nước mủ vàng đỏ, ngay cả xương cốt đều tan biến không còn dấu vết. Lấp lại bùn đất, Hạ phong chủ từ đây biến mất khỏi thế gian. Trước đi một chuyến động phủ sau núi của hắn, không thấy thứ gì tốt, nghĩ đến hoặc là giấu ở nơi khác, hoặc là đều trong ngọc bội trữ vật của hắn, đợi trở về lại phá giải là được. Quay lại đỉnh núi, lấy ra trận bàn lệnh bài chưởng môn từ trong linh nhãn, phân biệt từng cái, Đan Cảnh Môn, Nguyên Thường Tông, Kim Đang Phái, Tuyệt Huyền Môn, Thiên Cương Phái, năm khối lệnh bài chưởng môn không thiếu khối không nào, đều tại. Đóng lại trận bàn, linh nhãn lập tức ngừng cung ứng, không còn chảy ra linh lực. Lưu Tiểu Lâu lập tức rời đi, muốn chạy ra Diệu Phong Sơn trước khi bị người phát giác.