Trên trời còn có một nửa chim non Hỏa Phượng đang kêu to "Chiêm chiếp", hiện tại mọi người đã biết, bọn chúng đang kêu gọi phụ mẫu.
Quả nhiên, Lưu Tiểu Lâu cùng Phương Bất Ngại đồng thời thoáng thấy, trong bầu trời đêm đen kịt sáng lên một điểm ánh lửa.
Ánh lửa kia xuất hiện ở chân trời, lại rất nhanh bay qua hơn nửa bầu trời, cấp tốc lao về phía này, thanh thế kinh người.
Hỏa Phượng loại linh cầm hung tàn này, mọi người đều đã từng nghe qua, thuộc về linh thú đỉnh cấp trong Thập Vạn Đại Sơn, cho dù cao tu Kim Đan hậu kỳ gặp, cũng phải tránh càng xa càng tốt.
Lưu Tiểu Lâu lập tức tê cả da đầu, không còn dám chần chừ, vung tay lên: "Đi!"
Đám người đi theo sau hắn chui vào trong rừng.
Huynh đệ Tần gia được Tả Cao Phong xách trên tay, trong lúc chạy như điên không ngừng lắc lư, nhưng miệng vẫn không ngừng, còn đang nghiên cứu thảo luận Hỏa Phượng.
Một người nói: "Sao Hỏa Phượng lại rời chim non xa như vậy? Bọn chúng đi săn mồi sao? Săn mồi cho chim non hay là cho chính mình?"
Một người khác nói: "Ta cho rằng giống như Yết Ưng, chim non của bọn chúng không cần cho ăn, trước khi trưởng thành, Yết Ưng sống trong cơ thể voi, hút máu cùng tủy voi, cho đến khi voi chết thì phá da bay ra. Chim non Hỏa Phượng hẳn cũng tương tự, là sống bằng cách hút linh hoa tơ vàng của gỗ trinh nam, nếu không phải cây bị gãy, bọn chúng sẽ tiếp tục trưởng thành trong đó."
Một người lại nói: "Ngươi cảm thấy một cây Tử Nguyên Nam lớn như vậy, có thể đủ để nuôi bọn chúng đến khi trưởng thành không?"
Một người khác nói: "Nghe nói Hỏa Phượng cần bốn mươi chín năm mới có thể trưởng thành, ngươi cảm thấy cần bao nhiêu cây?"
Một người lại nói: "Đáng tiếc, vừa rồi nên đi xem cái cây kia, xem bên trong bị ăn thành dạng gì, cơ hội trực tiếp bẻ gãy tổ chim non Hỏa Phượng như thế rất hiếm có. . ."
Đàm Bát Chưởng ngắt lời bọn họ: "Ngậm miệng được hay không? Lải nhải không ngừng cái gì?"
Kỷ tiểu sư muội mở miệng nói: "Không sao Đàm sư huynh, chuyện này đúng là lỗi của ta. . . Là ta tức giận lung tung gây họa, để mọi người lâm vào hiểm cảnh. . ."
Đàm Bát Chưởng thở phì phò nói: "Trút giận thì sao? Có giận mà không trút ra, tự làm mình nín hỏng thì sao? Chút nguy hiểm này tính là gì? Không có nguy hiểm còn gọi Thập Vạn Đại Sơn sao? Đã đến, liền muốn làm tốt chuẩn bị gặp nguy hiểm, trên đường đi ta gặp bao nhiêu nguy hiểm rồi? Ta nói gì không. . ."
Oanh!
Một đám lửa giáng xuống từ trên trời, trực tiếp trùm lên người Đàm Bát Chưởng, sau đó lấy hắn làm trung tâm, chớp mắt cuốn ra bốn phương tám hướng.
Đàm Bát Chưởng lập tức bị đốt thành đen sì, tóc toàn bộ thành tro, nếu không phải trên đầu đệm lên khăn gấm của Kỷ tiểu sư muội, chỉ sợ lần này đã thân vẫn đạo tiêu.
Cơ hồ gần như cùng lúc, ngọn lửa đã cuốn tới trước mặt người khác.
Phương Bất Ngại bạo khởi một đoàn xích quang, biến mất trong ngọn lửa, xuất hiện cách đó hơn mười trượng, đây là công hiệu của Xích Hỏa Độn Pháp, ngược lại mượn nhờ lực lượng của lửa lớn này, thoát ra khoảng cách gấp đôi ngày thường.
Lưu Tiểu Lâu thì đứng yên tại chỗ, tay cầm Thủy Hỏa Bàn Long Côn, vẽ quanh người một vùng quang ảnh thủy hỏa không thấu.
Trước kia hắn cũng từng thử kích phát ra quang ảnh như thế này, có thể mở ra một vòng tròn quang ảnh không bị thủy hoả xuyên qua ở bên người, nhưng thường thường chính là trong nháy mắt liền sẽ tiêu tán, bởi vì hiệu quả này đòi hỏi chân nguyên pháp lực cực lớn, chỉ một thoáng như vừa rồi, đã tiêu hao một nửa chân nguyên trên người hắn.
Trong nháy mắt như thế, hắn cứu được Kỷ tiểu sư muội, Đàm Bát Chưởng, Tả Cao Phong cùng huynh đệ Tần gia bên cạnh, cũng đã mồ hôi đầm đìa.
Trên trời vang lên một tiếng phượng hót, âm thanh truyền trăm ngàn dặm, tựa như cả trời đất đều chấn động.
Trong bầu trời đêm, Hỏa Phượng kia đã cấp tốc đuổi tới, mắt thấy liền muốn phun ra thiên hỏa thứ hai.
Lưu Tiểu Lâu nói một tiếng: "Chạy!" Dẫn đầu lao về phía Diệu Phong Sơn.
Không chỉ hắn, đám người Phương Bất Ngại, Tả Cao Phong không hẹn mà cùng chạy về hướng đó, Kỷ tiểu sư muội cũng vác lên Đàm Bát Chưởng, đi theo sau Lưu Tiểu Lâu.
Diệu Phong Sơn có hẻm núi Nhất Tuyến Thiên, có hang động địa hỏa, có hai vị Kim Đan, có trên trăm tu sĩ ba phong, đối mặt với Hỏa Phượng trả thù, nơi đó không thể nghi ngờ là nơi tránh nạn tốt nhất.
Cực kì may mắn chính là, đường về chỉ còn chưa đến một dặm, trong thời khắc nguy cấp tính mệnh du quan, cũng không lâu lắm liền lao đến trước hẻm núi Nhất Tuyến Thiên của Diệu Phong Sơn, trên đường Hỏa Phượng chỉ kịp phun thêm một lần thiên hỏa
Động tĩnh lớn như vậy, không thể nghi ngờ kinh động Diệu Phong Sơn, mấy tên tu sĩ trực ban trong nhà gỗ ở hạp khẩu đều đi ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn Hỏa Phượng trên trời, cùng đám người Lưu Tiểu Lâu chạy như bay đến trên mặt đất.
Đồ đần cũng có thể nhận ra, đây là Hỏa Phượng đang điên cuồng truy sát mấy người xâm nhập không biết từ đâu tới.
Người cầm đầu kinh hãi, hô to: "Không được đến đây a, Chạy chỗ khác. . ."
Nhưng đâu còn kịp, đám người Lưu Tiểu Lâu đã nhanh như chớp lướt qua từ bên cạnh bọn họ, xông vào hẻm núi Nhất Tuyến Thiên, hắn đã cực kỳ quen thuộc huyễn trận ở đây, không cần suy tư, trực tiếp dẫn người xông qua.
Tu sĩ trực ban ở cửa hô to: "Chạy. . ." Nhưng chưa kịp xoay người, đã bị một thiên hỏa liệt diễm nuốt hết.
Có lẽ Hỏa Phượng nhìn ra những khe hở hư không trên Diệu Phong Sơn hung hiểm, không có mạo muội mạnh mẽ xông tới, mà cũng lao vào từ hẻm núi Nhất Tuyến Thiên phía dưới, tiếp tục đuổi giết cừu nhân.
Linh trí của nó rất cao, chịu ảnh hưởng không nhỏ từ huyễn trận của hẻm núi Nhất Tuyến Thiên, lập tức cảm thấy mơ hồ, đụng đông đụng tây, tìm không thấy phương hướng trong hẻm núi.
Nhưng hình thể của Hỏa Phượng quá lớn, một khi xông loạn, lập tức gây ra sơn băng địa liệt, đụng hẻm núi Nhất Tuyến Thiên đến không còn hình dáng, hẻm núi bị mạnh mẽ đụng sụp đổ, cũng không còn hình dáng Nhất Tuyến Thiên, bị đụng thành khe lớn.
Hẻm núi sụp đổ, toà huyễn trận không có chút lực sát thương gì kia tự nhiên cũng tiêu tan, con đường phía trước thông suốt, Hỏa Phượng truy vào Diệu Phong Sơn.
Lưu Tiểu Lâu trở lại Diệu Phong Sơn, trong núi đã tụ tập không ít người, trước đường núi, trên sườn núi, bờ ruộng, sau vườn hoa, không chỉ chủ phong, người của thứ phong cùng tam phong đều chạy tới, hơn trăm người ngẩng đầu quan sát hẻm núi Nhất Tuyến Thiên, nhìn xem bởi vì hẻm núi sụp đổ mà dẫn phát bụi đất tung bay, cùng đám người Lưu Tiểu Lâu chui ra từ trong bụi đất, từ đầu đến chân đều phủ đầy bụi đất.
Vị lão giả đi đầu chính là Chúc phong chủ, diện mạo không thay đổi, vẫn là dáng vẻ như khi Lưu Tiểu Lâu gặp hắn lúc trước, hướng về phía Lưu Tiểu Lâu khiển trách hỏi: "Sao lại kinh động Hỏa Phượng?"
Một vị nữ đạo nhân bên cạnh hắn ngăn lại Lưu Tiểu Lâu, nói: "Đừng chạy lung tung, chuyện gì xảy ra?"
Lưu Tiểu Lâu đoán, vị này hẳn là Lâm đạo nhân của tam phong, tư sắc cũng không tệ lắm. Tựa hồ những kẻ song tu, đều có mấy phần tư sắc.
A không đúng, đây là tà tu thải dương bổ âm, không phải song tu!
Hai Kim Đan chặn đường, Lưu Tiểu Lâu không chạy thoát được, đành phải nói thật: "Hỏa Phượng bị người chọc giận, không ngăn được, mau chạy đi!"
Lâm đạo nhân truy vấn: "Sao lại bị chọc giận?"
Lưu Tiểu Lâu bất đắc dĩ thẳng thắn: "Ấu phượng của nó bị giết chết mấy con."
Lâm đạo nhân càng kinh, còn định truy hỏi ai làm, Hỏa Phượng đã lao ra từ hẻm núi Nhất Tuyến Thiên bụi đất cuồn cuộn, dang rộng hai cánh, lập tức bùng lên vô số hỏa diễm, mỏ dài thò ra, thiên hỏa liền giáng xuống.
Chúc phong chủ cùng Lâm đạo nhân tiến lên thử một lần, liền biết truyền ngôn không sai, Hỏa Phượng tuyệt không phải mình có thể ngăn được, thế là vòng quanh dây dưa, tranh thủ thời gian cho môn hạ đệ tử chạy trốn.
Lưu Tiểu Lâu dẫn theo người lao về phía sơn động luyện đan của Chúc phong chủ, dự định trước tiên ở trong động tránh nhất thời, nhất là động quật địa hỏa, chỉ cần đậy nắp, tránh ở phía dưới, hoàn toàn không bị thiên hỏa ảnh hưởng, Hỏa Phượng chắc không đến mức lật nắp xuống báo thù a?
Hỏa Phượng phun mạnh thiên hỏa liệt diễm khắp nơi, Diệu Phong Sơn bị đốt thành biển lửa, tâm trả thù của nó là mãnh liệt như vậy, không ngừng phun ra thiên hỏa, tiếp tục thêm lửa cho biển lửa.
Lưu Tiểu Lâu kêu lên: "Theo kịp!" Dẫn đầu xông vào động đan, lật lên cái nắp ở trung tâm, quát: "Xuống dưới!"
Phương Bất Ngại nhảy xuống trước, Tả Cao Phong dẫn theo huynh đệ Tần gia theo sát phía sau.
Kỷ tiểu sư muội khiêng Đàm Bát Chưởng đi cuối cùng, bọn họ vừa vào động đan, một đạo thiên hỏa nổ vang ở cửa hang, hỏa diễm tứ ngược, sóng lửa ập tới, Kỷ tiểu sư muội lập tức bị hất bay, đâm vào vách động.
Nàng phun một ngụm máu, trong lúc hoảng loạn túm lên Đàm Bát Chưởng rơi xuống bên cạnh, ở trong bụi mù nhảy vào động quật địa hỏa, Lưu Tiểu Lâu cũng nhảy vào theo, đóng chặt nắp sắt phía trên.
Vào động quật địa hỏa, lập tức an toàn không ít, chí ít không còn bị thiên hỏa tập kích, đám người tự tìm đất trống, tạm thời nghỉ ngơi.
Chợt nghe Kỷ tiểu sư muội mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên: "Sai!" Nàng nhảy lên, mở nắp sắt, nhanh như chớp lao ra ngoài, chỉ một lúc sau, kéo lấy một gia hỏa đen sì khác rơi xuống.
Lúc này mới là Đàm Bát Chưởng.
Thật sự hung hiểm, hóa ra vừa rồi nàng mang nhầm người.
Lại nhìn Đàm Bát Chưởng, tóc lông mày râu ria tất cả đều cháy rụi, quần áo trên người cũng đều thành tro đen, trên người nhiều chỗ bỏng, người vẫn hôn mê, cũng may còn thở.
Kỷ tiểu sư muội vừa lẩm bẩm "Có thể cứu, có thể cứu", vừa liên tục không ngừng bôi dược cao lên người Đàm Bát Chưởng.
Lưu Tiểu Lâu lại cảm khái, lần này mang theo nàng, quả thực là mang đúng.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một trận tiếng bạt tai, quay đầu nhìn lại, lại là Tả Cao Phong đang bạt tai một người, chính là người mà Kỷ tiểu sư muội kéo nhầm xuống vừa rồi.