Lưu Tiểu Lâu muốn tiếp tục xuống lầu, nhưng lại bị trận pháp ngăn trở, hoá ra giữa tầng ba đến tầng hai, còn có một tòa trận pháp khác. Tòa trận pháp này cũng rất tinh xảo, đi lại là con đường ngũ hành tương sinh tương khắc.
Lưu Tiểu Lâu luôn tràn ngập hứng thú đối với nghiên cứu trận pháp, hào hứng dạt dào bắt đầu phân tích, phát hiện đây là trận pháp ngũ hành.
Lấy thủy làm chủ, cần lấy thổ giữ.
Nhưng thổ độn pháp rất bá đạo, sẽ phá hư căn cơ trận pháp, mình là đến cầu người ta làm việc, phá hư trận pháp của người ta, thì còn ra thể thống gì?
Sau khi quan sát kỹ lưỡng khắp tầng lầu, bỗng nhiên cười, vẫn là vấn đề kia, trên bố trí trận pháp có lỗ thủng, khó trách trận pháp bảo vệ tầng lầu —— cũng chính là trận pháp giữa các tầng, lại tách biệt với trận pháp bảo vệ tủ sách, không phải là một thể, là bởi vì trận bàn này là mua hàng có sẵn, mà không phải để trận sư xem qua địa thế rồi mới luyện chế theo bố cục phong thuỷ, tự nhiên liền có lỗ thủng có thể chui.
Hắn đi đến chỗ trong cùng của cầu thang, nơi nối liền với bức tường Lâm Thiên Các, lấy ra Hoàng Sa Tán che phủ nơi đó, lại lấy ra Thủy Hỏa Bàn Long Côn cắm xuống, thuận theo côn trực tiếp trượt xuống tầng hai.
Không hề có một tiếng động!
Xuống đến tầng hai, phát hiện bốn vách tường nơi này treo rất nhiều thư hoạ, ở giữa đặt án thư lớn, bút mực giấy nghiên đầy đủ, hẳn là thư phòng của La chưởng môn.
Hắn hiếu kì quan sát một vòng thư hoạ treo bốn phía, có thơ, có sơn thủy, xem tên ghi ở lạc khoản, không biết bất cứ ai.
Hắn cũng không hiểu thư hoạ, quay sang xem thư án, trên bàn chồng chất một đống thư từ, tấu chương, muốn xem thử, xem có thứ gì tốt không, lại không lật được, nhìn kỹ mới phát hiện, trên thư án có một lỗ nhỏ, bay ra một sợi khói xanh mỏng nhạt, trói chặt đống thư từ cùng tấu chương, không động đậy nửa phần.
Cúi đầu chui xuống dưới thư án tìm kiếm nguồn gốc của khói xanh, lại tìm không thấy, không khỏi cảm thán thật sự là một kiện "Bảo bối tốt", nếu mang đi, không biết có thể bán bao nhiêu linh thạch ở Tứ Khố Lâu?
Đang lúc mải suy tư, bên tai truyền đến tiếng "Chiêm chiếp", một con hoàng oanh bay vào từ ngoài cửa sổ, uỵch uỵch rơi vào trên thư án, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Lâu trước thư án, lại "Chiêm chiếp" hai tiếng.
Trên mỏ hoàng oanh mỏ ngậm một cuộn giấy.
Đây là La lão yêu bà đột nhiên nhớ đến mình?
Lưu Tiểu Lâu lấy xuống cuộn giấy từ mỏ hoàng anh —— súc sinh này ngậm rất chặt, Lưu Tiểu Lâu phải kéo mấy lần mới lấy được, suýt nữa bẻ gãy mỏ con chim súc sinh này.
Mở cuộn giấy ra xem, Lưu Tiểu Lâu lấy tay che trán, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, là mình hiểu lầm, đây không phải giấy La lão yêu bà viết cho mình, là môn hạ đệ tử Ngũ Long Phái có việc bẩm báo cho lão yêu bà.
Những việc bẩm báo cũng không phải đại sự gì, chủ yếu là tháng trước La lão yêu bà sai tên đệ tử kia đi phường thị Xích Thành Sơn, bán ra một loại linh tài, cụ thể là linh tài gì, trong thư này không nói, chỉ gọi là "long tài".
Trên thư nói, thứ này đã thu được ba người báo giá, một người là Dịch trưởng lão của Thiên Cơ Các ở Xích Thành Sơn, ra giá một kiện pháp khí phòng ngự thượng phẩm cấp cao, Tử Kim Song Ngư Bàn; một người là Chu chưởng quỹ thường trú của Nga Mi Phái ở Xích Thành Sơn, ra giá sáu trăm linh thạch; còn có một người gọi là Thanh Trúc Cư Sĩ, nghe nói xuất thân Âu Dương gia Việt Châu, ra giá là một bộ trận bàn khốn trận.
Tên đệ tử này biểu thị, ba người kể trên đều rất vừa ý "long tài", còn có khả năng tiếp tục nâng giá, bản thân hắn cho rằng, trận bàn do Thanh Trúc Cư Sĩ luyện chế sẽ rất hữu ích cho Ngũ Long Phái, bố trí trước sơn môn, có thể phòng ngừa thảm kịch bị mao tặc đánh lén quét sạch một mẻ như năm ngoái phát sinh.
Cuối cùng, tên đệ tử này còn khen ngợi Thanh Trúc vài câu, nói nàng là trận pháp sư khá nổi danh trong mười năm gần đây ở Giang Nam, trận bàn luyện chế được khen ngợi không tồi.
Lại là Thanh Trúc mấy năm không gặp, không ngờ lần nữa nghe được tin tức về nàng, vậy mà lại là ở trong thư phòng của La lão yêu bà Ngũ Long Phái, Lưu Tiểu Lâu đọc lại thư mấy lần, không khỏi mỉm cười đầy ý vị, đột nhiên nhớ lại rất nhiều cũ cùng Thanh Trúc.
Song tu đạo lữ rất có tư vị, nhất là khi cộng ẩm trường sinh tửu. . .
Lưu Tiểu Lâu trong lúc nhất thời rất hoài niệm, một cảm giác buồn bã dâng lên trong lòng.
Hồi tưởng một lúc lâu, hắn đặt thư xuống, định để vào đống thư tấu chương, nhưng không sao để vào được, đã không giải được sợi khói xanh kia, lại không có cách nào xuyên qua khói xanh cưỡng ép để vào, không khỏi vò đầu.
Lại trông thấy hoàng oanh nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, đây là đang chờ mình trả lời?
Vậy liền, trả lời?
Trả lời thế nào?
Tam Huyền Môn của hắn không có loại công văn này, có chuyện gì nói một tiếng là xong, cho nên hắn chưa từng làm chuyện phê duyệt, nhưng chưa từng làm lại không có nghĩa là chưa từng thấy, hắn nhớ tới có mấy lần trong thư phòng của Bạch trường lão ở Thái Phù Kim Đỉnh lơ đãng thoáng thấy cảnh này, mài mực lấy bút, viết một chữ "Khả (có thể)" ở chỗ trống bên trái.
Cuốn lại tờ giấy, nhét về mỏ hoàng anh, súc sinh này mới đầu không đi, cứ bám lấy bàn, Lưu Tiểu Lâu nghĩ các loại biện pháp, cuối cùng trả giá mấy hạt Thất Nguyệt Hương Lan, mới khiến súc sinh này bay đi. Nhìn nó lượn hai vòng trên không, xác định phương hướng đông bắc rồi bay xa, lúc này mới yên tâm.
Là một con chim khôn biết đường!
Cũng không biết Thanh Trúc muốn "long tài" làm gì, nhưng giá đến sáu trăm linh thạch, tuyệt đối là bảo vật.
Lại chờ thêm một lúc ở đây, thấy không còn chim tước bay không còn, Lưu Tiểu Lâu tiếp tục xuống lầu.
Không ngoài dự liệu, lại là một tòa trận pháp ngũ hành. Vừa cảm ứng tòa trận pháp này, phát hiện có cảm giác quen thuộc, mặc dù còn chưa nghiên cứu, nhưng cảm giác được tương tự với con đường thủy trận trên tầng ba, vô luận mạch suy nghĩ bố trí hay là hiệu quả của trận pháp cũng đều giống nhau.
Đây là một loại trực giác, cảm ứng bản năng của một trận pháp sư, không nhìn thấy trận bàn, chưa từng thử hiệu quả của trận pháp, nhưng chính là cảm giác rất quen thuộc, giống như ngửi được hương vị.
Sự thật đúng như vậy, hơi tìm tòi nghiên cứu, liền phát hiện tòa trận pháp này lấy hỏa tính làm chủ, còn lại đều giống tầng ba phía trên, hẳn là cùng một bộ trận pháp do một trận pháp sư luyện chế, nếu đặt chung một chỗ, uy lực rất lớn, nhưng ở đây lại bị chia làm hai bộ tử trận đến bố trí
Đã giống nhau, phương pháp xuống lầu cũng liền đơn giản, đồ vật vẫn dùng như cũ, Thủy Hỏa Bàn Long Côn cùng Hoàng Sa Tán, nhưng trình tự ngược lại, trước tiên ném Hoàng Sa Tán xuống làm đệm, trấn trụ thế lửa, sau đó lại cắm Thủy Hỏa Bàn Long Côn xuống, từ chỗ trống của trận pháp thuận côn trượt xuống. . .
Khi trượt đến giữa cầu thang tầng một, hắn dừng lại, cả người bám trên Thủy Hỏa Bàn Long Côn, tiến thối lưỡng nan.
Bởi vì tầng một Lâm Thiên Các có người, sáu, bảy người tất cả đều ngẩng đầu, nhìn Lưu Tiểu Lâu bám trên côn, ai cũng trợn mắt há hốc mồm.
Lưu Tiểu Lâu cũng trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ nơi này sẽ có nhiều người như vậy, khi mình lên các, nhớ rõ nơi này không có ai a.
Ngẩn ra mấy hô hấp, hắn bản năng muốn bò ngược lên, nhưng lại cưỡng ép nhịn xuống, dứt khoát trượt thẳng xuống, đáp đất.
Song phương ngây người một lát, Lưu Tiểu Lâu mỉm cười, ôm quyền: "Các vị đạo hữu tốt."
Mấy người kia đều vô ý thức ôm quyền: "Tốt. . ."
Không biết nói gì, Lưu Tiểu Lâu chỉ bên ngoài: "Các ngươi. . . Tiếp tục, ta ra ngoài đi dạo một chút. . ."
Mấy người kia đều hai mặt nhìn nhau, nháy mắt không biết nên nói gì.
Lưu Tiểu Lâu chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi, vừa chỉ lung tung xung quanh hỏi: "Các ngươi đây là đang. . ."
Có thiếu niên ngơ ngác trả lời: "Luyện công. . ."
Lưu Tiểu Lâu cười với hắn: "Luyện công tốt, cố gắng tu luyện, rất tốt. Nơi này. . . Luyện công gì?"
Hắn đi đến cửa lầu, chỉ một bước nữa là bước qua ngưỡng cửa, ngoài lầu các đột nhiên có người lên tiếng: "Ngũ Chuyển Hóa Long Quyết! Công phân tĩnh công, ngoại công, Lâm Thiên Các chính là nơi tu hành tĩnh công của Ngũ Chuyển Hóa Long Quyết, trên có thể chạm mây trời, dưới có thể dò xét u minh, đây là thế long tường cửu thiên."
Lưu Tiểu Lâu nhìn người đến, thấy là một lão giả áo tím, thế là ôm quyền: "Bái kiến đạo hữu."
Lão giả ôm quyền đáp lễ: "Bái kiến Lưu chưởng môn, tại hạ Viên Hóa Tử Ngũ Long Phái."
Lưu Tiểu Lâu nhìn hắn có chút quen thuộc, híp mắt phân biệt, lờ mờ nhận ra, hẳn là người từng bị mình dùng Huyền Chân Tác trói ngoài bài phường năm ngoái, cũng không biết nên nói gì, có chút lúng túng nói: "Bái kiến Viên đạo hữu."
Đám người trong đại sảnh đều khom người hành lễ với Viên Hóa Tử: "Bái kiến Viên trưởng lão!"
Lưu Tiểu Lâu quay lại nhìn, trong mấy người này, giống như cũng có người bị mình bắt trói, cũng không biết oán giận ngày đó, bọn họ còn nhớ không?