Vì hạnh phúc của trưởng lão môn hạ, Lưu chưởng môn thật sự là thao nát tâm, còn chưa ở Ngũ Long Phái đủ một ngày, lại vượt ngàn dặm xa xôi chạy về Ô Long Sơn.
Lúc lên núi, ở trước sơn môn nổi lên một cơn gió, Hoàng Dương Nữ đang ngồi trên cây cho chim ưng ăn không chú ý, suýt chút nữa bị thổi rơi xuống, kén trắng trong miệng cũng chưa kịp nuốt, liền bị Tiểu Hắc nằm sấp bên cạnh một vuốt cào mất.
Sau khi lên núi, gọi hộ pháp Đàm Bát Chưởng đến, bảo hắn biết kết quả của chuyến này. Nghe nói Khương trưởng lão đồng ý mở một mắt nhắm một mắt, lấy cớ bế quan không can thiệp vào, lập tức cảm thấy phấn chấn.
Sau đó nên làm như thế nào, trước đó liền đã thương nghị qua, đạo ứng đối của Tam Huyền Môn chính là chết sống không nhận.
Mặc cho ngươi nói đến toạc trời, chúng ta cũng không thừa nhận cái gọi là hôn ước này!
Về phần Tiềm Sơn Phái có dùng vũ lực giải quyết vấn đề hay không, Lưu Tiểu Lâu cũng không lo lắng, nếu đặt ở mười lăm năm trước, nói không chừng Tiềm Sơn Phái thật sẽ càn quét Ô Long Sơn, nhưng tình hình hiện tại của Tam Huyền Môn, khả năng này không lớn.
Tam Huyền Môn thế nhưng là phụ thuộc của sáu phái, đường đường chính chính danh môn Kinh Tương, phía sau là sáu tòa đại sơn, phái nào trong số đó yếu hơn Tiềm Sơn Phái ngươi rồi? Muốn động võ, ngươi cứ thử động xem!
Đây chính là chỗ tốt của việc chen chân vào hàng ngũ danh môn chính phái, dưới bóng cây lớn thì mát.
Lại hoặc là Tiềm Sơn Phái dò nghe nội tình của Tam Huyền Môn, làm rõ ràng thái độ của Tiểu Viên Sơn, nhất là Khương Hành Chi, nói không chừng sẽ tự rút lại hôn ước, đây là kết quả lý tưởng nhất. Nếu thật như vậy, Lưu Tiểu Lâu cũng đang suy nghĩ, có phải là đền bù một chút cho bọn họ từ một phương diện khác, tỉ như giúp bọn họ tu sửa đại trận hộ sơn.
Tóm lại trong khoảng thời gian này, hắn không đi đâu cả, liền ở lì trên núi, đồng thời phái ra hai đệ tử —— Chu Đồng cùng Chu Linh Tử, một người ở phía đông, một người ở phía tây, đều cách Càn Trúc Lĩnh hơn mười dặm.
Vạn nhất Tiềm Sơn Phái không có chút nào phong phạm của danh môn chính phái, thật động thủ, hoặc là đánh lén Càn Trúc Lĩnh, Lưu Tiểu Lâu đương nhiên phải lấy Thập Nhị Âm Dương Đại Trận đọ sức. Nếu Tiềm Sơn Phái đến chính là Kim Đan trưởng lão, Lưu Tiểu Lâu biểu thị có thể thử một lần uy lực của đại trận bản cải tiến lần thứ ba vừa mới ra lò, mặc cho ngươi đến bao nhiêu người, ta sừng sững bất động.
Kiêng kị duy nhất chính là Vương Bách Tri chưởng môn nhà họ, một đại tu sĩ Nguyên Anh, dù chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, đó cũng là Nguyên Anh!
Bởi vậy, nếu Tiềm Sơn Phái thực sự điên, Vương Bách Tri không quan tâm ra mặt tấn công núi, trên Càn Trúc Lĩnh sẽ đốt khói báo hiệu, Chu Linh Tử lập tức đi Thái Phù Kim Đỉnh, mời Chương Long Phái đến giúp, mà Chu Đồng thì lập tức chạy tới Long Gia Bảo, mời Canh Tang Động ra mặt.
Hai nhà cùng đến, có thể bảo vệ Càn Trúc Lĩnh không có sơ hở nào!
Nghĩ như vậy rồi, Lưu Tiểu Lâu an tâm tọa trấn Càn Trúc Lĩnh, vừa chờ Tiềm Sơn Phái ra chiêu, vừa luyện chế trận bàn cho Ngũ Long Phái. Bốn tòa trận pháp của Lâm Thiên Các đều là trận pháp vi hình, phạm vi bao phủ chỉ vài trượng, so với trận pháp tùy thân còn nhỏ hơn, Lưu Tiểu Lâu rất ít luyện chế loại trận bàn này, cho nên cũng coi là một lần thử nghiệm.
Loại trận bàn này, chú trọng chính là thủ pháp luyện chế, không có đạo lý cao siêu nào, yêu cầu không cao đối với thiết kế của trận pháp, thuộc về phạm trù thuật pháp, mà không liên quan với đạo pháp.
Lý giải trên đạo pháp của Lưu Tiểu Lâu không cần phải nói, tuyệt đối cao hơn cảnh giới Trúc Cơ của hắn, thủ đoạn trên thuật pháp, cũng giống vậy, bằng vào Thiên Nguyên Thủy Chung Pháp cùng giao hội pháp thông đạo phù văn năm tầng, tuyệt đối có thể xếp vào ba mươi người đứng đầu trận pháp sư trong thiên hạ.
Bởi vậy, chỉ trong sáu, bảy ngày, liền đã luyện chế hoàn thành trận bàn đầu tiên. Tòa trận pháp này tu sửa chính là lỗ hổng trận pháp bảo vệ giữa tầng thứ năm cùng tầng thứ tư, tòa trận pháp này là trận pháp tổ hợp kết hợp huyễn trận cùng khốn trận, lỗ hổng nằm ở chỗ dung hợp giữa Lưu Sa Huyễn Trận cùng Bát Môn Khốn Trận làm chưa đủ tốt, bị hắn phát giác khe hở giữa sóng cát cùng sinh môn, từ đó dễ dàng ra khỏi trận.
Bởi vậy, trận bàn đền bù chính là chỗ sơ hở này, không có bất kỳ bố cục trận pháp nào bên trong, hoàn toàn là điều tiết vấn đề khởi động cùng vận hành của huyễn trận cùng khốn trận, cố gắng để hai tòa trận pháp đồng thời khởi động, đồng thời vận chuyển, chỉ thế thôi.
Sau đó là trận pháp giữa tầng bốn cùng tầng ba, vấn đề của tòa trận pháp này liên quan đến tuần tự thời gian, tuần tự thời gian xuất hiện trì trệ hoặc là rối loạn, cách phá trận lúc ấy của Lưu Tiểu Lâu là ở giữa thêm một "đường giả", thông qua "đường giả" xuyên qua trận pháp. Con "đường giả" này chính là một trận bàn không gian điệp chướng, trận bàn hắn đã liền luyện chế xong từ lúc đó, khi rời khỏi Lâm Thiên Các lại lấy ra, giờ đang cầm trên tay
Hắn muốn làm chính là luyện chế ngược lại trận bàn không gian điệp chướng này, từ đó liền có thể khắc phục vấn đề tuần tự thời gian trì trệ.
Vào ngày hắn hoàn thành luyện chế ngược trận bàn này, Hoàng Dương Nữ trực ban sơn môn đến báo, có khách quý Động Dương Phái bái sơn.
Lưu Tiểu Lâu vội vàng xuống núi tiếp đón, thấy người tới, cười lớn ôm quyền cúi người: "Vô Vọng huynh, hai năm chưa gặp, vẫn khỏe chứ?"
Hàn Vô Vọng mỉm cười đáp lễ: "Tiểu Lâu, Tiểu Lâu, không thể gặp nhau, là lỗi của mỗ!"
Lưu Tiểu Lâu hỏi hắn: "Huynh có lỗi gì?"
Hàn Vô Vọng đáp: "Mỗ bế quan khổ tu, trước sau mười tám tháng, vì vậy chưa thể gặp Tiểu Lâu."
Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Tu vi thế nào? Viên mãn chưa?"
Hàn Vô Vọng nói: "Không phụ Tiểu Lâu hi vọng, viên mãn!"
Lưu Tiểu Lâu vung tay: "Vậy liền không có lỗi, nói toạc trời, tu hành mới quan trọng! Đi, lên núi, hôm nay nâng ly, không say không về!"
Hàn Vô Vọng có thể nói là đệ tử danh môn chính phái đầu tiên mà Lưu Tiểu Lâu nhận biết, lúc trước còn từng truy sát mình, khi đó hắn là Luyện Khí tầng ba, cao hơn chính mình một chút xíu, sau hai mươi năm, hắn vẫn cao hơn chính mình một chút xíu, nhắc tới cũng khiến người thổn thức.
Thấy hắn tựa hồ thần sắc khác thường, Hàn Vô Vọng hỏi: "Vì sao Tiểu Lâu nhìn ta như vậy, ta có chỗ nào không ổn sao?"
Lưu Tiểu Lâu mời hắn ngồi vào đình cạnh hồ, chờ sau khi Hoàng Dương Nữ mang lên một bình Trúc Diệp Thanh, bốn món nhắm rượu, Lưu Tiểu Lâu nói: "Năm đó mới quen Hàn huynh, ngươi ta còn ở Luyện Khí sơ kỳ, còn nhớ Hàn huynh cầm một Động Chân Bát Quái Bàn, khiến ta nhìn mà táng đảm, hai mươi năm trôi qua, tất cả mọi người đến cảnh giới như hôm nay, đệ may mắn không bị huynh bỏ quá xa, cũng không biết hai mươi năm nữa, còn có thể đuổi theo bộ pháp của Hàn huynh hay không."
Hàn Vô Vọng kinh ngạc hồi tưởng, làm thế nào cũng không nhớ ra mình thuở thiếu thời từng huy vũ Động Chân Bát Quái Bàn với Lưu Tiểu Lâu: "Nhớ rõ Hàn mỗ quen biết Tiểu Lâu, là ở Thần Vụ Sơn, khi đó Tiểu Lâu vừa ở rể Tô gia, chính là thời khắc phong vân cưỡi rồng, sao có chuyện ta dùng pháp bảo uy hiếp Tiểu Lâu?"
Lưu Tiểu Lâu cười nói: "Muốn biết sao? Ngươi uống ba chén, đệ liền cho biết!"
Hàn Vô Vọng uống liền ba chén: "Tiểu Lâu, mau nói, thật có chuyện này ư, chính là lỗi của ta, ta bồi tội với ngươi!"
Lưu Tiểu Lâu hồi ức nói: "Năm đó thầy ta vừa mới qua đời, đệ trong Ô Long Sơn, chỉ có ba gian nhà tranh, một vòng tường rào, không có nửa khối linh thạch, nghèo túng đến mức ấy, ròng rã ba tháng rưỡi không có việc gì, không biết tu hành như thế nào, lúc ấy cơ hồ tuyệt vọng. . ."
Nghe vậy Hàn Vô Vọng cảm thán: "Nỗi khổ của tán tu, Hàn mỗ đã từng nghe nói, không ngờ lại đến mức ấy."
Lưu Tiểu Lâu nói tiếp: "Sau đó tình cờ nghe được một tin tức, có người tụ chúng ở Cẩm Bình Sơn, nghe nói chỉ cần đến là có cái ăn, hoặc có thể được một khối, nửa khối linh thạch. Lúc đó ta cũng không biết gì nhiều, tỉnh tỉnh mê mê liền đi, không có cách, không thể tu hành, chỉ có thể còn nước còn tát. Sau khi tới, cũng không rõ đầu đuôi, chỉ biết chờ trên núi, một mực chờ đến nửa đêm, sau đó. . ."
Hàn Vô Vọng ngẩn ra, hỏi: "Hai mươi năm trước, Cẩm Bình Sơn Trang?"
Lưu Tiểu Lâu gật đầu nói: "Lúc ấy tu vi của đệ thấp, liền đi theo sau đám người xông về phía trước, nếu không phải vận khí tốt, một đường không biết đã chết bao nhiêu lần. Cứ thế xông vào Cẩm Bình Sơn Trang, nhặt nhạnh khắp nơi, cuối cùng nhặt được một vò linh tửu. Kết quả vừa uống được vài ngụm, các ngươi liền đến, thế là đệ liền chạy loạn khắp nơi, tìm kiếm con đường chạy trốn, kết quả va vào địa bàn do Hàn huynh ngươi thủ!"
Hàn Vô Vọng rốt cục nhớ ra, buồn cười: "Đúng rồi, ngươi còn có đồng bạn, hai người các ngươi còn định mai phục ta giữa đường, lúc ấy ta lấy ra Động Chân Bát Quái Bàn, ngươi vừa thấy liền chạy! Khi đó ngươi đội mũ rộng vành, che mặt, quay người liền nhảy núi, ha ha ha, ta lúc đó còn nghĩ, người này thật quả quyết, lại không ngờ thế mà là ngươi, ha ha ha. . ."
Lưu Tiểu Lâu cũng cười: "Đó cũng không phải là đồng bạn của, hắn đối với ta cũng không có hảo ý, cho nên dứt khoát dẫn hắn lưu lại, để Hàn huynh ngươi giết."
Hàn Vô Vọng hiếu kì hỏi: "Sau đó ngươi chạy đường nào rồiTa đuổi theo một ngày cũng không tìm được bóng dáng của ngươi, ngươi giấu ở đâu rồi?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Lúc đó ta liền giấu ở dưới vách núi, nhìn thấy ngươi đuổi theo phía trước, khi ngươi nhảy núi, cách ta gần nhất chưa đến hai trượng, lúc ấy trong lòng ta tự nhủ, đừng quay lại, đừng quay lại, ngươi quả nhiên không quay lại!"
Hàn Vô Vọng cười lớn, nâng chén nói: "Thế mà còn có chuyện như vậy, thật sự là không đánh nhau thì không quen biết, ta còn nói ngày đó mới gặp Tiểu Lâu, sao lại cảm thấy quen mắt, nguyên lai là nhìn quen mắt bóng lưng! Tới tới tới, hôm nay quen biết lại Tiểu Lâu, chúng ta thật sự hữu duyên, giao tình lại thêm ba phần. Không sớm nhận ra Tiểu Lâu, quả nhiên là lỗi của ta, ta lại tự phạt ba chén, bồi tội với Tiểu Lâu!"