Qua ba lần rượu, Lưu Tiểu Lâu bỗng cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng, liền nhìn về phía hai bên cửa sổ mạn thuyền, chợt thấy hai cửa sổ đang từ từ kéo lên, cửa sổ mở rộng.
Cửa sổ mở ra vốn cũng bình thường, nhưng lúc này lại rất quỷ dị, bởi vì ngoài cửa sổ là sóng nước cuồn cuộn. Chẳng biết từ lúc nào, lâu thuyền đã xuống đến đáy hồ.
Rất nhanh, Lưu Tiểu Lâu liền nhận ra, sở dĩ cửa sổ mở mà nước không tràn vào, là vì trên vách khoang có bố trí trận pháp ngăn cách, bảo vệ cả lâu thuyền trong trận pháp.
Đáy hồ ban đêm một mảnh đen kịt, vốn chẳng có gì đáng xem, nhưng sau khi thuyền đi được một lát, bên ngoài khoang thuyền dần sáng lên, lộ ra đủ mọi màu sắc rực rỡ, tiến tới có thể thấy được cá bơi cây rong.
Lại có tôm cua rùa rắn bơi qua bên cửa sổ, bọn chúng hiếu kì quan sát trong cửa sổ, mấy con trong đó thậm chí muốn bơi vào, lại không cách nào làm được, thế là lại bơi đi nơi khác.
Lưu Tiểu Lâu đi đến bên cửa sổ, đưa tay chạm vào nước hồ, khi rút tay về, đầu ngón tay ướt sũng.
Dưới nước còn có các loại đá hồ tạo hình kỳ dị, trở thành nơi trú ngụ của tôm cá thủy thú.
Rất nhanh, lâu thuyền chạy đến phía trên một khe nứt, dưới khe nứt này, là dung nham sôi trào cuồn cuộn, tất cả ánh sáng, tất cả đá hồ, đều đến từ khe dung nham này.
Chu Bàng đi đến bên người Lưu Tiểu Lâu, nói với hắn: "Nơi này chính là nơi sản xuất Quân Sơn Thanh Ngọc, cũng là một nơi tuyệt hảo tu hành Thần Đả Thuật. Trong dung nham ẩn chứa lực lượng bản nguyên của thiên địa sông núi, mượn thần lực này, có thể triệu hoán ra thần tướng sơn hà mạnh hơn. Nghe nói Tiểu Lâu cũng học Thần Đả Thuật, nếu có ý, có thể đến đây tu hành."
Lưu Tiểu Lâu nhìn trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời có chút tâm động, nhưng hắn sẽ chỉ biết bộ phận thần thông Thần Đả Thuật, cũng chính là hạt giống quan tưởng mà Hầu trưởng lão dạy hắn năm đó, cũng không biết triệu hoán thần tướng, tu hành ở đây vô dụng.
Về phần hắn có thể triệu hoán ra trúc yêu tam tướng, kỳ thực là trận pháp, không liên quan gì đến Thần Đả Thuật.
Tâm hắn động chính là, ngay cả loại bí cảnh tu luyện này đều có thể đến, muốn học Thần Đả Thuật hiển nhiên không thành vấn đề, chỉ cần hắn muốn học, khẳng định có người dạy.
Hầu trưởng lão, Triệu trưởng lão, Chu trưởng lão trước mắt, mỗi người đều là hành gia Thần Đả Thuật, truyền thụ nhất định là yếu quyết chân chính.
Học, hay không học?
Trong lòng giằng co hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ, thở dài: "Công pháp đạo thuật nhà mình ta đều chưa học tinh, lại còn ham hố gì Thần Đả Thuật? Quên đi. . . Đa tạ ý tốt của Hầu trưởng lão."
Hầu trưởng lão vuốt râu cười: "Tốt, tâm cảnh của Tiểu Lâu lại tiến thêm một tầng."
Lâu thuyền di chuyển hơn một canh giờ ở bí cảnh, rượu uống hết, đồ ăn đã sớm ăn no, lúc này mới từ từ nổi lên mặt nước.
Đám người lại cùng lên lầu trên của thuyền hóng gió ngắm trăng, đàm luận chuyện lý thú tu hành, thật vui vẻ vô cùng. Lưu Tiểu Lâu càng là cảm thấy nhẹ nhõm ít có —— đột nhiên không cần tu hành, không cần bôn ba vì linh tài, không cần phiền lòng vì tông môn, cứ như vậy cùng một đám đạo hữu vui đùa ngao du, cảm giác thật sự là thoải mái, tựa hồ tân tân khổ khổ tu hành hơn hai mươi năm, đến giờ phút này mới thu hoạch được hồi báo của tu hành.
Lại đàm luận chút chuyện phiếm, Triệu trưởng lão hỏi ý của Lưu Tiểu Lâu: "Tiểu Lâu cũng là trưởng lão tông môn, có muốn làm việc không?"
Lưu Tiểu Lâu trả lời: "Ta còn muốn chiếu cố Tam Huyền Môn, ban ngày cũng đã nói Phó trưởng lão, chỉ sợ thời gian rảnh không nhiều, Phó trưởng lão đồng ý để ta làm trưởng lão nhàn tản. Bất quá chỉ cần ba vị tiền bối có việc, một phong thư đưa đến Ô Long Sơn, vãn bối nhất định nghe theo phân phó, tuyệt không hai lời!"
Hầu trưởng lão gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, vừa vặn có việc muốn xin ngươi giúp một tay."
Lưu Tiểu Lâu vội hỏi chuyện gì, Hầu trưởng lão nói: "Ngươi kết đan không lâu, vẫn cần thời gian củng cố, chuyện này cũng không gấp, ngươi về Ô Long Sơn củng cố tu vi, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ thông báo ngươi."
Lưu Tiểu Lâu lại nhìn về phía Triệu trưởng lão, Triệu trưởng lão cười nói: "Chỗ ta tạm thời không cần đến ngươi."
Hầu trưởng lão quản chính là chuyện tuần sát, Triệu trưởng lão phụ trách chiến sự, cho nên chuyện của Hầu trưởng lão tương đối nhiều, cần nhân thủ cũng nhiều, Chu Bàng đang giúp hắn một tay, có đôi khi Đông Phương Ngọc Anh cũng ra sức cho hắn, Triệu trưởng lão thì nhẹ nhõm hơn, nhưng một khi hắn bận rộn, liền cho thấy Thanh Ngọc Tông muốn chuẩn bị khai chiến.
Đến khi hừng đông, lâu thuyền cập bến Nhạc Dương Phường, đưa Lưu Tiểu Lâu lên bờ, Lưu Tiểu Lâu bái biệt ba người, trực tiếp đi Lục Di Viên.
Sáng sớm ở Lục Di Viên là lúc vừa chìm vào giấc ngủ, trong hậu viện vô cùng yên tĩnh.
Đưa tay đẩy cửa, lặng yên không một tiếng động chấn khai then cửa, Lưu Tiểu Lâu đi vào phòng trong, nhìn thấy Tình tỷ trên giường.
Nửa người Tình tỷ đắp chăn, lộ ra một bên vai cùng một bắp chân, da thịt vẫn mịn màng như hai mươi năm trước, đây là vì nàng vào tu hành —— tu vi Luyện Khí tầng bốn, có thể trì hoãn dung nhan nàng già yếu.
Nhưng dù sao không phải Trúc Cơ, lại qua nhiều năm như vậy, trên mặt rốt cuộc vẫn nhiều mấy nếp nhăn.
Lưu Tiểu Lâu lặng yên ngồi bên giường, đắp kín chăn cho nàng, yên lặng nhìn Tình tỷ đang ngủ say, hồi tưởng lại rất nhiều chuyện cũ.
Toà Ô Sào Trấn vô cùng đơn giản kia, Ô Sào Phường tất cả mọi người bày hàng vỉa hè kia, tiệm gạo rượu bánh đơn sơ, lão sư sớm đã đi về cõi tiên, các huynh đệ Ô Long Sơn, cùng những ngày vì mấy đấu gạo mà cúi đầu.
Thật không dám tin a, chớp mắt chính là hơn hai mươi năm.
Cứ ngồi lặng như vậy hơn hai canh giờ, đến trưa, lông mi Tình tỷ bắt đầu khẽ động, tròng mắt dưới mí mắt cũng lăn vài vòng, cuối cùng dần tỉnh lại.
Nàng vươn vai, cánh tay đụng phải Lưu Tiểu Lâu, mơ hồ giật mình, mở to mắt, ánh mắt dừng lại trên người Lưu Tiểu Lâu.
Bình tĩnh mấy hơi thở, đột nhiên hét lên một tiếng: "Tiểu Lâu, ngươi đến rồi!" Ngồi dậy ôm Lưu Tiểu Lâu, bỗng nhiên khóc lên, khóc một lát lại cười, cười đến cả khóe miệng đều là nước mắt.
Lưu Tiểu Lâu vỗ vai của nàng: "Tình tỷ ngươi làm gì vậy?"
Tình tỷ nói: "Ta cho là ngươi sẽ quay lại xem ta nữa, ô ô ô. . ."
Lưu Tiểu Lâu kinh ngạc nói: "Vì sao?"
Tình tỷ nói: "Ta nghe bọn họ nói ngươi kết đan, ngươi đều thành đại tu sĩ Kim Đan, sao còn có thể đến thăm ta chứ?"
Lưu Tiểu Lâu cười hỏi: "Chuyện của ta truyền khắp như vậy sao? Ngay cả ngươi đều biết rồi?"
Tình tỷ lau nước mắt: "Quân Sơn có rất nhiều khách quen, các nàng nói cho ta. Ngươi trở về đã một tháng, nhưng vẫn không đến, cho nên ta nghĩ sợ là đời này sẽ cùng ngươi mỗi người một ngả. . ."
Lưu Tiểu Lâu cười giải thích: "Sao có thể chứ? Bọn họ không nói với ngươi ta thụ thương sao? Ta ở Quân Sơn chữa thương, không phải hôm qua mới khỏe, hôm nay liền đến. Nhìn ngươi khóc, mặt đều hoa."
Tình tỷ vội vàng đứng lên rửa mặt, trang điểm sạch sẽ, lại tự mình xuống bếp hâm cháo bánh, hai người ngay bên giường dùng điểm tâm.
Lưu Tiểu Lâu hỏi nàng tình hình gần đây, nàng nói: "Sinh ý vẫn rất tốt, chỉ là cảnh còn người mất, đám cô nương ban đầu đã sớm đổi hai lứa, cho nên càng ở Nhạc Dương Phường lâu, liền càng cảm thấy cô đơn."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Cô đơn thì tâm sự nhiều với Trương mụ, nàng cũng là lão nhân Ô Long Sơn."
Tình tỷ đau thương nói: "Trương mụ năm ngoái qua đời."
Lưu Tiểu Lâu ngẩn người, rất lâu sau mới nói: "Nếu cô đơn, liền về Ô Sào Trấn a? Ta bây giờ cũng là trưởng lão Thanh Ngọc Tông, có thể che chở ngươi chu toàn, chuyển Lục Di Viên về Ô Sào Trấn, Thanh Ngọc Tông sẽ không làm khó ngươi. Tả Hạp Chủ, Lão Hồ Đố, Đàm Bát Chưởng, Mục thần y đều ở Ô Long Sơn, ngươi không phải đều quen biết sao? Ngươi cũng coi như người trong tu hành, đã có thể nói chuyện hợp ý với mọi người, trở về cũng có bạn."
Tình tỷ động tâm, nói: " Để ta suy nghĩ, ta suy nghĩ đã. . ."
Tối đó, Lưu Tiểu Lâu mở tiệc ở Lục Di Viên, mở tiệc chiêu đãi đám người Hầu Doanh, Chu Tuấn, Chu Bàng, Triệu Đông, ngoài bốn người bọn họ, Thanh Ngọc Tông phái trú Tứ Khố Lâu Ô Sào Phường Triệu nhị chưởng quỹ vừa vặn về tông môn nghị sự, cũng chạy đến góp vui.
Trong bữa tiệc nói lên chuyện dời Lục Di Viên về Ô Sào Trấn, Chu Bàng biểu thị không thành vấn đề, có Lưu trưởng lão lên tiếng, tông môn chắc chắn sẽ không ngăn cản.
Triệu nhị chưởng quỹ cũng biểu thị, hắn có thể giúp một tay chọn đất xây viện. Có hắn chiếu cố ở Ô Sào Phường, Tình tỷ rốt cuộc hạ quyết tâm dọn về.
Lục Di Viên dọn về Ô Sào Trấn, không phải chuyện một sớm một chiều, chí ít cần nửa năm, Lưu Tiểu Lâu xin nhờ Triệu nhị chưởng quỹ cùng Chu Bàng hiệp trợ, hai người tất nhiên đồng ý ngay.
Nghỉ lại một đêm ở Lục Di Viên, lúc gần sáng, Lưu Tiểu Lâu rời viện, vẫy tay từ biệt Tình tỷ, dưới ánh mắt vui mừng xen lẫn hâm mộ của Tình tỷ, hắn phóng ra Hoàng Long Kiếm, vụt lên từ mặt đất, hóa thành một đạo hoàng quang, bay về phía tây.
Ngự kiếm phi hành dù rất thần khí, tiêu hao đối với chân nguyên pháp lực lại rất lớn, lấy tu vi hiện tại của Lưu Tiểu Lâu, cũng chỉ có thể bay ở độ cao hơn ba trượng được nửa canh giờ, liền cần hạ xuống điều tức, khôi phục pháp lực.
Nói thật, cách bay như vậy khi đi đường dài chẳng nhanh hơn được bao nhiêu, thậm chí mệt mỏi hơn, nhưng Lưu Tiểu Lâu vẫn kiên trì bay trở về Ô Long Sơn, một là để tôi luyện năng lực phi hành của, hai là thật sự rất thú vị —— nhất là vút qua từ trên đầu người đi đường, thổi rơi mũ người ta, thật là làm không biết mệt.