Toà hẻm núi vô danh mà Lưu Tiểu Lâu đến, chính là chỗ ẩn cư của Thanh Trúc mà Lâm Tam Đao, Hà Vô Để hai tên gia hỏa kia tìm tới.
Tâm tình hắn thấp thỏm tiếp cận hạp khẩu, nhưng không cảm nhận được bất luận linh lực gì, thế là đi vào.
Một chỗ dưới vách đá trong hạp khẩu, hắn nhìn thấy một cái bồ đoàn đan bằng tre, cùng một đống lửa than, ngoài ra không còn vật gì khác.
Tiếp tục đi sâu vào hơn trăm trượng, phát hiện bên trong một mảng trúc xanh, cạnh trúc xanh dựng một tòa nhà trúc giản dị.
Nhà trúc không người, đẩy cửa đi vào, thấy một giường trúc, mấy tủ gỗ, một giá kệ, ngoài ra còn có một giường gỗ nhỏ dài ba thước. Trên giường không có đệm chăn, thảm lót, gối dựa, trong tủ không có quần áo, trên kệ cũng không có bất kỳ vật gì có thể nhận dạng thân phận chủ nhân, hết thảy trống rỗng.
Duy nhất có, chỉ có lớp bụi mỏng.
Nói rõ chủ nhân rời đi chưa được mấy ngày.
Vẫn đi a. . .
Là đoán trước mình sắp đến, hay là không chịu nổi "Mạc cô nương" kia, Lưu Tiểu Lâu không biết, nhưng rời đi như thế, cũng không biết phải đi đâu để tìm.
Vuốt ve giường gỗ nhỏ kia, thẫn thờ rất lâu.
Lại loanh quanh trong hẻm núi kia một lúc, hắn mới rời khỏi đây, ngự kiếm quang bay nhanh, tranh thủ trước khi trời tối đến Thần Vụ Sơn.
Hắn đột nhiên xuất hiện, cũng làm cho Tô gia có chút trở tay không kịp, hắn chờ một lúc ở Qua Lô Đường, mới nhìn thấy Tô Chí vội vàng chạy đến.
Tô Chí vừa phân phó quản gia Tống bá bày rượu, vừa nói: "Thiệp mời của Tiểu Lâu sớm đã đưa đến, ta cũng đáp ứng đến Ô Long Sơn tham gia thịnh yến, mới có mấy ngày thôi mà, tại sao lại đột nhiên tới, là đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Tống bá, không cần chuẩn bị tiệc rượu, có trà là được. . . Cha vợ, hôm nay ta đến đây, thứ nhất là chúc tết cha vợ, thứ hai nha. . . Ân. . ."
Tô Chí nói: "Tiểu Lâu có chuyện cứ nói đừng ngại, đều là người một nhà, không có nhiều khách sáo như vậy."
Lưu Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, hỏi trước: "Ngũ Nương có ở trong trang không?"
Tô Chí nói: "Lần này nàng không đến Ô Long Sơn được, năm ngoái nàng liền đến La Phù Sơn tu hành, ba tháng trước truyền về tin tức, đã phá cảnh trung kỳ, đan phân nội ngoại. Sau khi thu được thiếp mời của Tiểu Lâu, ta lập tức sai người đi La Phù Sơn, đáng tiếc đáp lời nói, nàng đến nay vẫn đang lịch luyện củng cố trong hư không Nam Minh, không gặp được người, chỉ sợ lần này sẽ bỏ lỡ."
Lưu Tiểu Lâu cảm khái nói: "Ngũ Nương thật lợi hại, đã đan phân nội ngoại rồi, nếu tính cả Cửu Nương, Tô gia liền có bốn Kim Đan, uy danh đã khôi phục!"
Tô Chí đối với chuyện này cao hứng phi thường, tuy nói chưa có Nguyên Anh, thậm chí chưa có Kim Đan hậu kỳ, nhưng một tộc bốn Kim Đan, đặt ở các nhà trong giới tu hành thiên hạ, cũng là hiếm thấy, giờ Tô gia đã dừng được xu hướng suy tàn, hơn nữa chiếu theo xu thế này, tương lai Tô Ngũ Nương Kim Đan hậu kỳ khả năng cực cao, liền xem như Nguyên Anh, cũng có thể chờ mong!
"Nói ra, Tô gia trung hưng, là bắt đầu từ khi Tiểu Lâu ở rể năm đó, Tiểu Lâu mang đến khí vận cho Tô gia, trên dưới Tô gia vĩnh viễn không quên."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Năm đó ta cũng đã nói, vô luận như thế nào, ta đều là nửa người Tô gia, cha vợ không cần khách khí như vậy. Đừng nhìn tiểu tế ở xa Tương Tây, Thần Vụ Sơn có việc, một phong thư, tiểu tế nhất định sẽ đến!"
Tô Chí cởi mở cười một tiếng: "Ha ha, đây chẳng phải là Tô gia liền có năm Kim Đan rồi?"
Lưu Tiểu Lâu lập tức tỏ thái độ: "Tất nhiên là thế! Đừng nhìn tiểu tế bình thường không ở Thần Vụ Sơn, cha vợ hoàn toàn có thể coi như tiểu tế du lịch tu hành bên ngoài, tâm của tiểu tế a, vĩnh viễn ở Thần Vụ Sơn, tựa như Cửu Nương! Những năm này dù Cửu Nương thường tu hành ở Ủy Vũ Sơn, nhưng ân dưỡng dục của cha vợ đối với nàng, nàng chưa từng quên, nhớ rõ ba năm trước đây khi ta gặp nàng ở Ủy Vũ Sơn, nàng từng nói, dù ngài chỉ là dưỡng phụ của nàng, lại còn thân hơn cả cha ruột."
Được Lưu Tiểu Lâu hứa hẹn, Tô Chí gật đầu nói: "Nha đầu kia có tâm, không uổng công nuôi. Các ngươi đều có tâm. . ."
Sau đó, hai người đều đột nhiên im lặng, riêng phần mình ngơ ngác xuất thần, Qua Lô Đường trong lúc nhất thời yên tĩnh lại.
Chờ hồi lâu, mãi đến khi Tống bá tự mình tới rót trà thêm nước, Lưu Tiểu Lâu mới hồi phục tinh thần, hít sâu một hơi, nói: "Cha vợ, lần trước ta đến Ủy Vũ Sơn. . . Ta. . . cái đó, thấy một Tô bá phụ khác, hắn. . . Ân. . ."
Tô Chí nói: "Ta biết, sau khi Ngâm Nhi kết đan, Huyền Nguyệt huynh đã đặc biệt đến Thần Vụ Sơn một chuyến, nói với ta, có ý nạp ngươi làm rể, nói chờ ngươi kết đan, liền có thể tới cửa cầu hôn Ngâm Nhi, hỏi ý kiến của ta. . ."
Nói đến đây, Tô Chí cười khổ: "Nói đến, ta là hi vọng ngươi cùng Tịch Nhi gương vỡ lại lành, nhưng Tịch Nhi là gia chủ đời sau của Tô gia, tuyệt không thể gả ra ngoài, mà Tiểu Lâu ngươi cũng không thể lại quay về ở rể được, ai. . . Lúc ấy ta cũng từng hỏi Tịch Nhi, hôn sự cùng gia sự cái nào quan trọng hơn, nàng trả lời phi thường kiên định, hết thảy lấy Tô gia làm trọng, cho nên. . ."
Trong lòng Lưu Tiểu Lâu không biết là tư vị gì, thì thào hỏi: "Cho nên kỳ thật Ngũ Nương nàng đã sớm biết hôn ước của ta cùng Cửu Nương?"
Tô Chí gật đầu: "Đúng, nàng đã sớm biết, năm ngoái khi ngươi đến Thần Vụ Sơn, lần mang theo Thẩm Nguyên Báo ấy, nàng đã biết."
Lưu Tiểu Lâu lập tức nhớ lại trong bữa tiệc lần đó Ngũ Nương đối với mình đủ loại chiếu cố, càng nhớ tới Ngũ Nương còn đặc biệt ngồi luận đạo tu hành nội đan, ngoại đan Kim Đan với mình, giúp mình làm sáng tỏ mê vụ tu hành, đây là đang giúp mình cầu hôn Cửu Nương?
Đoạn thời gian này luôn ở La Phù không về, cũng là vì sợ mình xấu hổ, cho nên tránh gặp mặt?
Lưu Tiểu Lâu đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, gánh nặng nào đó đè trong lòng suốt mấy năm nay chợt tan biến, toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng sau khi nhẹ nhõm, lại không khỏi sinh ra một điểm cảm giác thất bại —— Ngũ Nương ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào?
Ngũ Nương nghĩ thế nào, ngay cả cha nàng Tô Chí cũng không rõ, Lưu Tiểu Lâu tự nhiên cũng rất khó làm rõ.
Lấy lại tinh thần, Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Nói vậy, vãn bối có thể lên Ủy Vũ Sơn cầu hôn rồi?"
Tô Chí vuốt râu mỉm cười: "Tiểu Lâu không cần lên Ủy Vũ Sơn, Huyền Nguyệt huynh đã thương nghị tốt với ta, tháng mười năm ngoái hắn bế tử quan, chẳng biết lúc nào mới có thể xuất quan, vì vậy mọi chuyện đều để ta làm chủ."
"Bế tử quan? Là chính thức xung kích Luyện Thần rồi?"
"Chính là như vậy."
"A. . . Ta vốn còn định mời cha vợ ra mặt, giúp tiểu tế đi Ủy Vũ Sơn cầu hôn, giờ thì, chỉ sợ còn phải thay một vị tiền bối rồi?"
"Đều là người trong nhà, Tiểu Lâu tùy tiện mời một người tới là được."
Lần này là cưới Cửu Nương về, không giống như trước kia ở rể Tô gia, cho nên cần cầu hôn, không thể làm việc hấp tấp như xưa.
"Cha vợ, Cửu Nương có ở Thần Vụ Sơn không?"
"Nàng giờ đang ở Thủy Vũ Phong Ủy Vũ Sơn củng cố tu vi, tựa hồ có quan hệ với hồn thú của nàng, cần nơi cực hàn để tăng cường thần thông, đợi Tiểu Lâu cầu hôn xong, thương nghị tốt ngày cưới, ta tự sẽ đón nàng về Thần Vụ Sơn."
"Vậy làm phiền cha vợ."
Hiện tại cách lễ mừng Kim Đan chỉ còn vài ngày, Lưu Tiểu Lâu không thể ở Thần Vụ Sơn lau, nói xong chuyện, liền đứng dậy cáo từ.
Tô Chí đương nhiên biết hắn đang vội về, cũng không giữ lại, nói: "Nhị thúc ngươi đang chọn lựa ngao hà cùng long lý ở hậu sơn, chuẩn bị làm quà mừng cho ngươi, vốn định tối nay cùng nhau uống tiệc rượu, nhưng ngươi đi vội, ta cũng không giữ ngươi nữa, vài ngày nữa lại gặp."
Quan hệ giữa Lưu Tiểu Lâu cùng Tô Tầm trước kia rất không tốt, sau khi hắn Trúc Cơ mới có chỗ hòa hoãn, nhưng cũng chưa nói tới tốt, Tô Chí nói như vậy, kỳ thật cũng là muốn có thể tiến thêm một bước cải thiện quan hệ giữa hai người.
Những năm gần đây Lưu Tiểu Lâu tự nghĩ lại, kỳ thật ba năm ở rể trước kia, nhị thúc Tô Tầm vẫn tương đối khắc chế, đối với mình không tốt, nhưng cũng không có xấu đến đâu, nhất là hiện tại kết đan, rất nhiều ân oán trước kia tựa như gió thổi qua, không đáng giá nhắc tới.
"Nói ra, nhị thúc còn chưa từng đến Ô Long Sơn, mấy ngày nữa chờ hắn đến, ta cùng hắn hảo hảo đi dạo. Còn có mấy người Đại Lang, Tam Lang, Bát Lang, cũng mời đến Ô Long Sơn làm khách, Thập Tam Lang cùng Song Ngư Kiếm. Cũng ở Ô Long Sơn, giữa thân thích nên qua lại nhiều hơn. . ."
Tô Chí lòng đầy an ủi: "Tốt, tốt a, là nên qua lại, ta sẽ nói với Phiếm Nhi, Mạc Nhi, đều đi."
Lưu Tiểu Lâu nghe ra không đúng: "Đại lang đâu?"
Tô Chí có chút đau thương: "Năm ngoái hắn lần thứ ba xung kích Trúc Cơ không thành, bất hạnh qua đời. . ."
Lưu Tiểu Lâu rất giật mình: "Tình hình của hắn, sao còn đi xung kích Trúc Cơ?"
Tô Chí lắc đầu nói: "Không nghe khuyên bảo, không nghe khuyên bảo, không nói, không nói. . ."
Đưa Lưu Tiểu Lâu ra Thần Vụ Sơn, lại để cho Tống bá tiếp tục tiễn một đoạn, một mực đưa đến đạo quan dưới núi mới cáo biệt.
Lúc này Tô Chí không ở bên người, Lưu Tiểu Lâu mới mặt dầy nghe ngóng: "Tống bá, Tô Tô thế nào rồi?"