Ôm Lấy Em Và Yêu Thương

Chương 1: Chap 1. Kỉ niệm ngày cưới



Trình Mộc Miên và Hồ Nguyên Khải kết hôn đã được một năm nhưng tình cảm vẫn rất lạnh nhạt. Cũng dễ hiểu, cuộc hôn nhân này chỉ để làm hài lòng gia đình hai bên.

Cô, Trình Mộc Miên đã từng trải qua một cuộc hôn nhân khác. Cô kết hôn với mối tình đầu, anh ấy là một cảnh sát phòng chống ma túy. Chỉ là sau khi kết hôn 2 tháng, anh ấy đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Sự ra đi bất ngờ của chồng khiến cô đau đớn đến tột cùng.

Vốn dĩ từ đầu cô và chồng trước đã bị gia đình ngăn cấm qua lại vì tính chất công việc nguy hiểm. Thế nhưng cô vẫn bất chấp mà gả cho người mình yêu. Vậy rồi sau khi chồng mất, cô được ba mẹ sắp xếp đi xem mắt với một người đàn ông, chính là Hồ Nguyên Khải.

Anh là con trai của bạn ba mẹ cô. Là một bác sĩ khoa nội vô cùng thành đạt. Còn vô cùng môn đăng hộ đối với gia đình Trình Mộc Miên. Vì để ba mẹ hài lòng, cô đành cắn răng chịu đựng, gả cho anh.

Lúc này, Hồ Nguyên Khải đang quay về nhà sau ca phẫu thuật dài ở bệnh viện. Anh đã mua hoa và bánh kem, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của hai người, anh muốn tạo bất ngờ cho cô. Bên ngoài trời đã sập tối, Trình Mộc Miên là một giáo viên cấp ba, chắc lúc này cô đã về nhà từ sớm- anh thầm nghĩ.

Lái xe về khu nhà, anh mang theo hoa và bánh bước vào trong toà chung cư cao cấp toạ lạc ở trung tâm thành phố. Nhìn lên tầng 8, Hồ Nguyên Khải thấy nhà mình không bật đèn, anh lấy làm lạ. Hôm nay Trình Mộc Miên về trễ ư? Thường thì Trình Mộc Miên luôn về nhà trước giờ này, đặc biệt là khi cô không có lịch dạy thêm hay họp hành. Thật kỳ lạ!

Anh bước vào thang máy, ánh đèn bên trong phản chiếu bóng dáng mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Bó hoa trong tay anh là hoa Tulip, loại hoa cô yêu thích. Còn bánh kem, anh đã nhờ cửa hàng trang trí dòng chữ “Kỷ niệm một năm ngày cưới”, một dòng chữ mà chính anh đã đắn đo rất lâu mới quyết định.

Thang máy dừng lại ở tầng 8. Hồ Nguyên Khải bước ra, đi về phía căn hộ của mình. Khi đến gần, anh khựng lại. Cánh cửa không khóa. Tay anh nắm lấy nắm cửa, chậm rãi đẩy ra. Phòng khách tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào. Anh bước vào, cảm nhận được không khí có chút lành lạnh.

“Mộc Miên?” Anh khẽ gọi, nhưng không có tiếng trả lời.

Lấy làm lạ, anh mang hoa và bánh đi vào phòng bếp rồi đặt nó trên bàn. Rón rén đi vào phòng ngủ cũng không thấy cô đâu. Anh quay lại phòng khách quan sát một lúc thì mới nhìn thấy Trình Mộc Miên đang nằm trên sofa. Đầu tóc cô rũ rượi, trên người vẫn còn mặt quần áo lúc sáng đi làm. Chắc là đi làm về mệt quá nên ngủ luôn đây mà.

Đặt bó hoa và bánh kem lên bàn, Hồ Nguyên Khải bật đèn. Căn hộ vẫn gọn gàng như mọi khi. Anh tháo cà vạt và áo khoác ra, cẩn thận không tạo ra tiến động để cô thức giấc.

Trình Mộc Miên đang nằm trên sofa. Gương mặt cô trông mệt mỏi, hai tay ôm lấy một chiếc gối nhỏ, hơi thở đều đặn chứng tỏ cô đã ngủ rất sâu. Anh đứng yên lặng ngắm cô một lúc lâu, trong lòng dâng lên cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa bất lực.

Dù sống chung dưới một mái nhà đã tròn một năm, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn có một bức tường vô hình. Anh hiểu rằng Trình Mộc Miên chưa bao giờ thực sự mở lòng với mình, bởi trái tim cô vẫn luôn hướng về người chồng đã khuất.

Anh nhẹ nhàng cúi xuống, kéo tấm chăn mỏng trên ghế, cẩn thận đắp lên người cô. Trình Mộc Miên mê man nhìn thấy Hồ Nguyên Khải. Cô bất ngờ mở mắt rồi bật dậy.

“ Nguyên Khải”

Đôi mắt còn mờ hơi sương vì vừa tỉnh giấc, cô thoáng ngẩn ngơ vài giây. Hồ Nguyên Khải hơi giật mình, nhưng rất nhanh nở một nụ cười ôn hòa.

“Anh làm em thức giấc à? Anh xin lỗi, anh chỉ muốn đắp chăn cho em thôi”

Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

“Hôm nay em mệt lắm sao? Về đến nhà còn chưa kịp thay đồ đã ngủ rồi.”

“ Ừ, có chút mệt”

Cô đáp lại ngắn gọn rồi lấy dây chun buộc lại mái tóc một cách tuỳ tiện. Trình Mộc Miên không quen nói chuyện với Hồ Nguyên Khải dù họ bây giờ đã là vợ chồng.

Cô nhanh chóng đi vào phòng bếp, nhìn thấy hoa và bánh đặt trên bàn cô thoáng bất ngờ. Trình Mộc Miên đứng lặng trước bàn bếp, ánh mắt dừng lại trên bó hoa Tulip mà cô thích nhất và chiếc bánh kem được trang trí cẩn thận. Cô nhận ra dòng chữ trên chiếc bánh “Kỷ niệm một năm ngày cưới”. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc phức tạp, có chút áy náy, vì cô chẳng nhớ gì về ngày hôm nay cả nhưng hơn hết, cô có chút bất ngờ. Hoá ra anh vẫn nhớ cô thích Tulip. Hai người từng là bạn học cấp ba, dù cùng trước nhưng không cùng lớp, thế nhưng ít ra lúc nhỏ hai người đã từng gặp nhau vài lần.

Hồ Nguyên Khải đứng dựa vào cửa bếp, lặng lẽ quan sát cô. Anh không bỏ sót biểu cảm nào trên gương mặt Trình Mộc Miên. Anh biết, khoảng cách ấy không thể san lấp chỉ bằng một bó hoa hay một chiếc bánh kem, nhưng anh vẫn muốn thử.

“ Em đi tắm đi, anh nấu cơm cho”

“ K-không cần nấu đâu…lúc chiều em có ăn một ít bánh gato của đồng nghiệp, còn hơi no. Để em gọi đồ ăn ngoài cho anh”

“ Vậy để anh tự gọi. Em đi tắm đi, để khuya mà tắm thì không tốt đâu”

“ Ừm…”

Cô bước vào phòng ngủ lấy đồ, sau đó đi thẳng vào phòng tắm. Còn anh thì đi ra phòng khách gọi đồ ăn. Chiếc bánh kem kia coi như bỏ đi vậy…

Trình Mộc Miên tắm rất nhanh, cô đi vào phòng riêng rồi đóng cửa lại. Dù hai người là vợ chồng nhưng lại ngủ riêng. Chỉ khi nào ba mẹ hai bên qua thì mới ngủ chung mà thôi. Anh tôn trọng cô nên cô muốn gì anh đều thuận theo. Chỉ cần Trình Mộc Miên không muốn, anh sẽ không chạm vào người cô. Cô không muốn có con cũng chẳng sao, chỉ cần cô sống hạnh phúc, bước ra khỏi những ngày tăm tối này là Hồ Nguyên Khải đã rất vui rồi.

Anh gọi một phần mì tương đen rồi ngồi ở nhà bếp ăn một mình. Nhìn phòng của cô vẫn còn sáng đèn, anh đơn thuần nghĩ cô đang soạn giáo án, nhưng không phải.

Trình Mộc Miên lúc này đang sắp xếp lại tủ quần áo. Cô treo từng bộ quần áo lên sào đồ, bỗng dưng cô dừng việc đang làm lại. Phía trong cùng của tủ quần áo là một chiếc áo sơ mi cũ, Trình Mộc Miên như muốn ngừng thở khi nhìn thấy chiếc áo đó.

Đó là chiếc áo sơ mi của Hà Đức Minh, người chồng đã khuất cũng là mối tình đầu của cô. Dù nó đã cũ nhưng Hà Đức Minh vẫn rất thích mặc nó, đơn giản là bởi đây là món quà đầu tiên mà cô tặng anh. Đêm trước khi anh đi làm nhiệm vụ và hy sinh, anh đã mặc chiếc áo này.

Chiếc áo màu xanh nhạt, hơi bạc màu vì đã qua nhiều lần giặt, Trình Mộc Miên đứng lặng người, đôi bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên chiếc áo. Cảm giác mát lạnh của vải như kéo cô trở về những ngày tháng cũ, nơi có anh bên cạnh.

Chiếc áo này là cô giấu bà Trình giữ lại, những kỉ vật của anh đều đã bị ba mẹ cô đem đi đốt hết, kể cả chiếc nhẫn cưới, ảnh cưới. Chiếc áo này là tất cả những gì cô còn lại từ anh. Dù biết rằng níu giữ quá khứ chỉ khiến vết thương càng khó lành, nhưng cô không đủ can đảm để buông tay.

Trình Mộc Miên đứng lặng trong căn phòng nhỏ, chiếc áo sơ mi của Hà Đức Minh nằm gọn trong tay cô.

Họ gặp nhau lần đầu khi cô đang là sinh viên năm hai ngành sư phạm. Hà Đức Minh, khi đó là một cảnh sát trẻ, đã tình cờ giúp cô sửa xe giữa trời mưa tầm tã. Anh cởi áo khoác của mình choàng lên vai cô.

“ Em chạy vào kia trú mưa trước đi, anh đẩy xe theo sau nhé”

“ V-vâng”

Trình Mộc Miên lí nhí đáp, đôi tay cô run rẩy nắm chặt quai túi xách, gương mặt đỏ bừng dưới màn mưa. Cơn mưa xối xả cũng không làm lu mờ nụ cười rạng rỡ của Hà Đức Minh.

Cô chạy nhanh vào mái hiên gần đó, ngoái đầu lại nhìn anh đang cẩn thận cúi người kiểm tra bánh xe bị xẹp. Chiếc áo sơ mi trắng anh mặc đã ướt sũng, dán chặt vào cơ thể, làm lộ rõ những đường nét rắn rỏi của một người đàn ông trẻ tuổi. Một cảm giác ấm áp lạ lùng len lỏi vào trái tim cô, dù xung quanh chỉ toàn là tiếng mưa rơi và gió lạnh.

Anh đẩy chiếc xe đạp đến chỗ cô trú, vừa lau nước mưa trên mặt vừa cười

“Xe em xẹp lốp rồi. Hình như là bị đẵm đinh thì phải. Chắc là phải dẫn bộ về thôi, hoặc em gọi người đến giúp đi.”

“Nhà em gần đây lắm… Để em tự dắt về cũng được, anh không cần lo đâu.”

“Gần thì cũng phải có ai giúp chứ. Để anh đưa em về, mưa thế này làm sao tự lo được.”

Không đợi cô từ chối, Hà Đức Minh nhanh nhẹn lấy túi xách từ tay cô, treo lên xe đạp, rồi cẩn thận chỉnh lại áo khoác trên vai cô.

“Khoác chặt vào, kẻo lạnh. Đi thôi, anh đẩy xe cho.”

Cô lẽo đẽo bước bên anh, vừa đi vừa lí nhí nói lời cảm ơn. Hà Đức Minh không đáp lại, chỉ khẽ mỉm cười.

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, và cũng là khởi đầu của một câu chuyện tình yêu của hai người. Mặc cho già đình phản đối vì công việc của anh là cảnh sát đội cảnh sát phòng chống ma túy. Cô vẫn cưới anh cho bằng được, hai người thành công về một nhà.

Hai tháng sau ngày cưới, Hà Đức Minh nhận nhiệm vụ bí mật. Đêm trước khi đi, anh ôm cô thật lâu, thì thầm bên tai cô

“Anh sẽ sớm trở về. Chờ anh, nhé?”

“ Anh đi đâu…”

“ Làm nhiệm vụ, anh sẽ về sớm thôi nhưng em phải giữ gìn sức khoẻ”

Sáng hôm ấy, anh rời đi trong bộ đồ thường phục, mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt mà cô đã tặng. Anh quay đầu lại một lần nữa, vẫy tay với cô, nụ cười ấy sáng bừng như ánh mặt trời. Đó là hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy anh, còn sống.

Một tuần sau, vào một buổi chiều mưa nặng hạt, cô nhận được cuộc điện thoại từ đội trưởng của anh. Chỉ nghe những từ đầu tiên cô đã biết chuyện gì xảy ra

“Cô Trình, tôi rất tiếc…” Điện thoại rơi khỏi tay, tai cô ù đi, tim như bị bóp nghẹt.

“ Cô có thể đến để nhận thi thể của chồng cô ngay lúc này không…?”

Cô đến nhận xác anh trong bộ dạng hoảng loạn, không tin nổi vào mắt mình khi thấy anh nằm đó, bất động, khuôn mặt đầy vết thương, má phải của Hà Đức Minh bị rạch một đường dài.

Viên cảnh sát đi cùng cô kể rằng anh đã hy sinh để bảo vệ đồng đội. Mặc dù anh đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng viên đạn xuyên qua ngực trái và đầu đã khiến anh không thể qua khỏi.

“ Anh không được bỏ em lại!!! Hà Đức Minh!”

“ Làm ơn! Anh tỉnh lại đi, một lần thôi! Anh nói anh sẽ về sớm mà! Anh không thể cứ như vậy mà đi được!!!”

“ Em phải sống như thế nào đây…”

Cô ôm lấy anh lần cuối, cảm giác lạnh lẽo của cơ thể anh như xé nát tâm can. Chiếc áo sơ mi xanh nhạt anh mặc ngày rời đi được bàn giao lại cho Trình Mộc Miên.

Hà Đức Minh rời đi mãi mãi, để lại cô với nỗi đau không gì bù đắp được. Anh đã hứa sẽ trở về, anh đã về, chỉ là không còn sống nữa. Kể từ đó, thế giới của cô không còn ánh sáng. Cô thu mình trong nỗi nhớ, trong từng ký ức về anh. Mỗi lần cầm chiếc áo sơ mi này, cô như nghe thấy tiếng anh gọi tên cô, như cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn còn đâu đây.

Dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ướt đẫm chiếc áo trong tay. Trình Mộc Miên nước mắt giàn dụa, cô gục xuống nền đất.

“ Phải làm sao đây…anh nói anh yêu em mà, tại sao lại đi trước…”

Kể từ khi Hà Đức Minh rời đi, Trình Mộc Miên ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt. Có đêm không ngủ được còn phải dùng đến thuốc.

Ở bên ngoài, Hồ Nguyên Khải đứng tựa vào tường. Anh nghe được tất cả những tiếng nất nghẹn của cô, anh hiểu nỗi đau của cô. Anh chưa từng trách cô, cũng không thể trách. Anh hiểu rằng mình chỉ là người đến sau, một kẻ đứng ngoài cánh cửa trái tim đã đóng chặt của cô. Nhưng anh cũng là một người đàn ông, và trái tim anh không phải sắt đá. Anh yêu Trình Mộc Miên, từ lúc nhỏ đã như thế.

Hồ Nguyên Khải khẽ thở dài, bước ra ban công. Anh cần một chút không gian để hít thở, để kìm nén những cảm xúc đang dâng trào.

...----------------...

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***