Trình Mộc Miên dạy xong tiết 4, nhìn đồng hồ, thấy đã gần giữa trưa. Hôm nay cô không có tiết buổi chiều, nên có thể về sớm. Sau một buổi sáng cố gắng giữ cho mình bận rộn để không nghĩ ngợi quá nhiều, giờ đây, cuối cùng cô cũng có thể về nhà.
Cô chậm rãi thu dọn đồ trên bàn làm việc, xếp gọn giáo án và tài liệu vào cặp. Cuốn sổ da nhỏ của Hà Đức Minh vẫn nằm ngay ngắn trên bàn, cô cầm lấy nó rồi bỏ vào túi.
Đột nhiên điện thoại cô reo lên, nhấc lên, Trình Mộc Miên nhìn thấy số của Hồ Nguyên Khải.
“ Alo”
“ Em có muốn đi ăn trưa cùng anh không?”
Trình Mộc Miên khựng lại vài giây, nhìn vào chiếc điện thoại trên tay. Giọng Hồ Nguyên Khải ở đầu dây bên kia vẫn đều đặn
“Xin lỗi… em hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi,” cô trả lời
“ Vậy anh đến đón em nhé”
“ Không cần đâu, anh cứ làm việc của mình đi. Em đã gọi taxi rồi”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó là một tiếng cười nhẹ, có chút gượng gạo.
“Anh hiểu rồi. Em về nhà nghỉ ngơi đi nhé. Nếu cần gì, cứ gọi cho anh.”
“Cảm ơn anh”cô đáp, rồi vội cúp máy
Cô rời khỏi phòng giáo viên, bước ra hành lang vắng lặng. Trình Mộc Miên bước ra cổng trường, ánh nắng buổi trưa chiếu xuống khiến cả con đường như phủ một lớp ánh vàng nhạt. Cô vẫy một chiếc taxi đang đỗ gần đó, bước lên xe, rồi đóng cửa lại.
“Cho tôi đến khu chung cư Sun Park ở đường số 14”
“Vâng, cô giáo.” Bác tài mỉm cười, gật đầu, rồi khởi động xe.
Trong xe, không khí khá yên tĩnh. Trình Mộc Miên tựa đầu lên cửa kính, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài. Cảnh vật bên đường lướt qua nhanh chóng. Tay cô khẽ siết chặt túi xách bên mình, nơi cuốn sổ da của Hà Đức Minh đang nằm im lặng.
“Cô giáo trông có vẻ mệt mỏi, có phải vì công việc không?” Bác tài nhìn cô qua gương chiếu hậu, bắt chuyện để xua đi sự im lặng trong xe.
“À… chỉ là tôi hơi mất ngủ thôi.” Cô đáp
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ tấp nập. Đến một giao lộ lớn, đèn giao thông chuyển sang màu xanh, bác tài nhấn ga, tăng tốc. Nhưng bất ngờ, từ phía bên phải, một chiếc xe tải lao đến với tốc độ cao, tiếng còi xe chói tai vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.
“Bám chắc vào!” Bác tài hét lớn, chân đạp phanh, nhưng đã quá muộn.
Chiếc xe tải đâm thẳng vào hông taxi, cú va chạm mạnh khiến chiếc xe chao đảo
“RẦM!!!”
Tiếng va chạm giữa kim loại vang lên như một vụ nổ lớn. Chói tai đến mức hai bên tai của Trình Mộc Miên như bị ù đi. Cô ôm chặt lấy cuốn nhật ký của Hà Đức Minh. Tim của cô như muốn văng ra khỏi lồng ngực, đến thở mạnh Trình Mộc Miên cũng không dám.
Phần hông bên phải của taxi bị chiếc xe tải đâm thẳng vào, lực tác động cực mạnh khiến chiếc taxi bị đẩy ngang, quay vòng một cách hỗn loạn. Kính cửa sổ vỡ tan, từng mảnh nhỏ bắn tung tóe trong không trung, rơi xuống như những con dao sắc lẹm.
Trình Mộc Miên hét lên, tiếng hét đầy kinh hoàng bị nghẹn lại khi cả người cô va mạnh vào cửa xe bên trái. Túi khí phía trước bung ra với tiếng nổ, nhưng cô không kịp phản ứng. Đầu cô đập mạnh vào thành cửa kính đã vỡ, cảm giác đau nhói lan tỏa trước khi mọi thứ mờ dần trong mắt.
Chiếc taxi bị đẩy lùi một đoạn dài, va mạnh vào lề đường trước khi dừng lại với phần đầu méo mó và khói trắng bốc lên từ động cơ. Tiếng còi xe tải vẫn vang lên inh ỏi, nhưng rồi cũng dừng lại khi tài xế nhận ra hậu quả nghiêm trọng từ cú va chạm.
Bên trong taxi, Trình Mộc Miên nằm bất động, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc dài rối tung, lấm lem bởi những vệt máu từ vết thương trên trán. Mảnh kính nhỏ từ cửa sổ vỡ bám đầy trên áo cô, những vết xước chằng chịt hiện rõ trên cánh tay đang buông thõng bên ghế.
Bác tài, dù bị thương ở vai và máu rỉ ra từ trán, cố gắng lết khỏi ghế lái để gọi cứu thương.
Ngay lập tức, Trình Mộc Miên được đưa đến bệnh viện gần nhất. Tại bệnh viện Phúc Khang, Hồ Nguyên Khải đang tập trung xem xét bệnh án. Hôm nay, anh có rất nhiều ca cần xử lý, nhưng dường như tâm trí anh vẫn còn quanh quẩn bên cuộc trò chuyện với Trình Mộc Miên lúc nãy.
“ Bệnh nhân giường 308 sắp xếp phẫu thuật, bệnh nhân giường 192 chuyển vào phòng ICU”
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng ồn ào phía sau lưng, sau đó là giọng một y tá gọi tên anh.
“ Trưởng khoa Hồ! Mau lại đây!”
Hồ Nguyên Khải xoay người lại, bước nhanh về phía tiếng gọi. Một nhóm y tá và bác sĩ đang tập trung bên cáng cấp cứu vừa được đẩy vào. Đám đông xung quanh khiến anh gặp khó khăn khi bước vào trong.
“Bệnh nhân nữ, khoảng 28 tuổi, chấn thương đầu nghiêm trọng, có dấu hiệu xuất huyết nội sọ. Nhiều vết thương phần mềm và nghi ngờ gãy xương sườn. Huyết áp giảm mạnh, mạch yếu, cần đưa vào chụp CT ngay lập tức!” Một y tá lên tiếng, đồng thời cố giữ nhịp thở nhân tạo cho bệnh nhân.
“ Tại sao cô ấy lại giữ cuốn sổ đó chặt quá vậy?! Mau lấy ra đi, chúng ta cần ép tim ngoài lồng ngực. Bệnh nhân có ấu hiệu ngừng tim rồi!!”
Hồ Nguyên Khải nhìn thấy cánh tay của bệnh nhân đó buông thõng xuống. Từ trong đám đông, anh thoáng nhìn thấy chiếc vòng tay vàng trên cổ tay người đó. Trái tim anh hẫng một nhịp. Là chiếc vòng vàng mà Trình Mộc Miên yêu thích, là quà mà Hà Đức Minh tặng cho cô.
“ Miên Miên…” Hồ Nguyên Khải lẩm bẩm
Hồ Nguyên Khải đứng như chết lặng, tất cả các giác quan của anh như ngừng hoạt động. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng khi anh nhận ra người nằm trên cáng là Trình Mộc Miên. Đôi mắt anh mở to, không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Lúc này, một loạt cảm xúc trào dâng trong anh.
“ Tránh ra, làm ơn tránh ra, cô ấy là vợ tôi” anh gầm lên, giọng nói lạc đi
Đám đông được giải tán, Hồ Nguyên Khải cuối cùng cũng nhìn thấy được tình trạng của Trình Mộc Miên lúc này. Mặt cô toàn là máu, toàn thân trắng bệch.
“chấn thương đầu nghiêm trọng, có dấu hiệu xuất huyết nội sọ. Nhiều vết thương phần mềm và nghi ngờ gãy xương sườn. Huyết áp giảm mạnh, mạch yếu”
“ Lập tức siêu âm và chụp CT”
Hồ Nguyên Khải ra lệnh. Các bác sĩ khác chỉ biết làm theo. Nếu đây là vợ của trưởng khoa Hồ, thì chắc chắn cô gái này cũng là con gái của viện trưởng bệnh viện này. Họ phải cứu cho bằng được cô gái này.
Một bác sĩ nam lấy kéo cắt áo của Trình Mộc Miên ra để siêu âm, được nửa chừng thì bị Hồ Nguyên Khải ngăn lại.
“ Cậu đi chuẩn bị dụng cụng siêu âm đi, việc này để tôi”
Cậu bác sĩ gật đầu rồi làm việc của mình. Các bác sĩ trong phòng cấp cứu làm việc với tốc độ chóng mặt, không một ai dừng lại, tất cả đều tập trung cao độ vào bệnh nhân. Một y tá ở bên nói
“ Nếu đây là con gái của viện trưởng, thì chúng ta có cần gọi ông ấy đến không?”
“ Không cần. Để tôi lo” Hồ Nguyên Khải vừa nghe nhịp tim vừa nói
Một bác sĩ nữ vừa kiểm tra huyết áp của Trình Mộc Miên, vội vàng báo cáo
“Huyết áp giảm mạnh, mạch yếu, có dấu hiệu ngừng tim”
Hồ Nguyên Khải nghe vậy, ra lệnh ngay
“1 mg adrenalin tiêm tĩnh mạch”
Một bác sĩ nam kiểm tra các kết quả siêu âm của Trình Mộc Miên, ánh mắt anh ta nghiêm trọng khi nói
“Có dấu hiệu xuất huyết nội sọ nghiêm trọng, phải phẫu thuật ngay để giảm áp. Các vết thương phần mềm trên cơ thể cô ấy cũng cần phải xử lý.”
“Ngay lập tức chuyển bệnh nhân lên phòng mổ, chuẩn bị các dụng cụ phẫu thuật não. Tiến hành chụp CT ngay sau khi ổn định tình hình. Gọi bác sĩ gây mê đi! Tôi sẽ mổ”
Trình Mộc Miên được đẩy vào phòng mổ trong trạng thái bất tỉnh. Phía sau cô là Hồ Nguyên Khải đang cố gắng kéo cô lại từ tay tử thần.
...----------------...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***