Cuối tháng Sáu, Hải Phòng như bị thiêu đốt dưới cái nắng chang chang rực lửa đầu mùa hạ. Mặt đường nhựa toả hơi nóng, lấp loé ánh nắng khiến bất kỳ ai bước ra khỏi nhà cũng cảm thấy mình đang đi trên một chiếc chảo rang khổng lồ. Những hàng bằng lăng và phượng vĩ đan xen trên đường cũng rũ rượi dưới cái nóng không tưởng, hoa rơi đầy gốc như những mảnh ký ức cũ của mùa hè trước.
Trong phòng thi tuyển sinh vào Mười, từng thí sinh ai nấy đều cố gắng căng não làm nốt mấy câu hỏi cuối cùng của bài thi môn Tiếng Anh trước khi trống báo hết giờ vang lên.
"Hết giờ rồi, các em dừng bút và nộp bài thi." Giám thị lên tiếng ngay khi tiếng trống hiệu lệnh vừa dứt.
Nguyệt Ánh đóng nắp bút, vươn vai nhìn cái nắng cháy da cháy thịt bên ngoài cửa sổ, tâm trạng chẳng mấy vui vẻ, ngược lại là lo lắng nhiều hơn. Nó thở dài, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống.
Hoàn thành xong hết các thủ tục cuối buổi thi, Nguyệt Ánh cuối cùng cũng được bước ra hành lang rộng lớn, bước chân của nó dần vội vã hơn như không muốn để người khác nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc.
"Bạn gì ơi! Bạn đánh rơi đồ này!"
Một giọng nam trầm ấm dễ nghe bất chợt vang lên nơi góc cầu thang tĩnh lặng khiến bước chân của Nguyệt Ánh khựng lại. Nó dừng bước, theo phản xạ lập tức quay đầu nhìn về sau, đúng lúc này Đinh Phú Quý cũng dừng lại vững vàng đứng trước mặt nó.
"Cái này có phải của bạn không?"
Vừa dứt lời, Quý từ từ mở lòng bàn tay to lớn của mình ra, bên trong là một chiếc lắc bạc tuy đã hơi nhuốm màu thời gian nhưng được khắc chế tinh xảo, vừa nhìn đã biết đây không phải là món đồ có thể tuỳ tiện mua được ở các cửa hàng vàng bạc bây giờ.
Nguyệt Ánh giật mình, vội nhìn xuống cổ tay mới biết nơi đó đã trống không từ bao giờ mà chính nó cũng không nhận ra.
"Sao lại rơi được nhỉ?" Nguyệt Ánh khẽ lẩm bẩm sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trước mặt, khẳng định chắc nịch, "Chiếc lắc tay này là của mình, bạn cho mình xin lại với..."
Quý gật đầu, đặt chiếc vòng nhỏ xinh vào bàn tay đang xoè ra của nó. Khoảnh khắc đó đầu ngón tay cậu khẽ chạm phải làn da ấm áp của Nguyệt Ánh, chỉ một thoáng ấy thôi mà trái tim cả hai như ngừng đập, má hồng lên trông thấy.
Nguyệt Ánh ngại ngùng rụt tay lại, khẽ cảm ơn, chóp mũi vẫn còn quanh quẩn mùi hương thơm mát dễ chịu toả ra từ người chàng trai đối diện.
Chợt có một cơn gió thổi qua mang theo mùi hương của mùa hạ làm cho mái tóc ngắn của Quý bay phấp phới trong gió, điều này vô tình làm lộ ra vầng trán sáng bóng và đôi mắt màu nâu đen sáng rực của cậu. Khoảnh khắc ấy lại Nguyệt Ánh có đôi chút ngẩn ngơ trước gương mặt quá đỗi nịnh mắt này.
Bình thường Nguyệt Ánh không phải là một đứa mê trai, nhưng trong tích tắc đó, trái tim bé nhỏ trong lồng ngực đã có những rung động đầu đời, mềm mại ngọt ngào tựa như kẹo bông gòn khiến nó tủm tỉm cười mãi.
Cuộc gặp gỡ chớp nhoáng hôm ấy, bằng một cách kỳ lạ nào đó đã khắc sâu vào tâm trí Nguyệt Ánh. Dù có cố gắng đến đâu, Nguyệt Ánh vẫn chẳng thể xoá nhòa được hình ảnh chàng trai với gương mặt sáng sủa, dáng người cao lớn thẳng tắp và bờ vai rộng vững chãi, đứng dưới ánh nắng gay gắt của buổi chiều hôm ấy vẫn mỉm cười dịu dàng với nó.
...
"Tao quyết tâm rồi, tao mà được gặp lại bạn ấy lần nữa thì tao chắn chắn phải tán cho bằng được." Nguyệt Ánh đập bàn đứng dậy tuyên bố một cách hùng hồn, vẻ quyết tâm bộc lộ rõ trong đáy mắt.
"Thế thì còn phải đợi kết quả tuyển sinh đã." Hải Linh vừa nói vừa cắm mặt đọc nốt cuốn tiểu thuyết trinh thám mới mua.
Nguyệt Ánh nghe bạn nói vậy thì chỉ biết thở dài, vì Hải Linh nói đúng quá nên nó cũng chẳng thể phản bác được.
Trường THPT Ngô Quyền là một trong những trường có bề dày lịch sử nổi tiếng nhất nhì thành phố, chưa kể mọi năm điểm chuẩn cũng cao nên chất lượng học sinh thì không thể bàn cãi, cũng chính bởi lẽ đó mà tỉ lệ cạnh tranh hàng năm cũng khắc nghiệt không kém.
May mắn thay Ông Trời không phụ lòng người, sau bao ngày thấp thỏm chờ đợi thì danh sách trúng tuyển cũng được công bố vào một ngày đầu tháng Bảy. Những con chữ hiện lên trên màn hình khiến Nguyệt Ánh vỡ oà trong niềm vui sướng.
Phan Nguyệt Ánh – Á khoa.
Ngay khi nhận được tin báo, Hải Linh lập tức gọi điện chúc mừng rối rít nhưng vẫn không quên trêu rằng Nguyệt Ánh đỗ cao như này liệu bạn kia của nó có theo kịp không.
Nguyệt Ánh đang cười tít mắt, nghe vậy cũng hơi sững lại, một nỗi lo trong lòng dần dâng lên mà chẳng có điểm dừng, cuối cùng vẫn quyết định gạt phăng sang một bên để tận hưởng niềm vui đỗ Á khoa.
Chẳng mấy chốc mà đã đến ngày nhập học.
Hôm ấy là một ngày trời nắng đẹp, từng hạt nắng vàng ươm nhảy nhót trên tán cây, len lỏi qua những kẽ lá như những vệt sáng ấm áp của thời khắc chuyển mùa. Tiếng chim hót líu lo vang lên giữa không gian trong vắt, hòa cùng nụ cười hân hoan nơi khóe môi đám học trò, tất cả như cùng nhau ngân nga một bản nhạc dịu dàng báo hiệu mùa thu đang khẽ gõ cửa.
Một mình lang thang trên sân trường được bao quanh bởi những cây xanh cao lớn, Nguyệt Ánh chợt dừng lại trước bảng tin đông nghịt người. Nó cũng đã đoán trước được tình cảnh này trước khi đến đây nên cũng không bất ngờ lắm, thay vì chen chúc xem danh sách lớp, nó chọn cách chờ đợi cho vãn bớt người rồi mới từ từ tìm kiếm trên mình giữa hàng trăm cái tên trúng tuyển.
Nguyệt Ánh nhìn thấy tên mình ở lớp 10A2, lớp chọn xã hội của khối và cũng là một trong hai lớp được nhà trường chú tâm rèn luyện bồi dưỡng để đem về những thành tích đáng được tự hào.
"Ơ!"
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc chợt vang lên sau lưng Nguyệt Ánh khiến nó giật nảy mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau thì vô tình chạm phải đôi mắt nâu đen sáng rực của ai kia.
Phải mất vài giây Nguyệt Ánh mới lấy lại được bình tĩnh, nhịp tim trong lồng ngực đã đập rộn vang, kéo theo đó là gương mặt nó cũng dần đỏ ửng lên như thể bị say nắng.
"Bạn còn nhớ mình không?" Nguyệt Ánh cười nhẹ, giơ tay chỉ vào chiếc lắc bạc nhỏ xinh trên cổ tay mình, "Mình là cái đứa hậu đậu làm rơi vòng tay hôm thi tuyển sinh vào Mười này."
"Mình nhớ ra rồi." Quý cười cười đáp lại.
"Bạn cũng học trường này à?" Hỏi xong Nguyệt Ánh mới ngớ người nhận ra sự ngu ngốc của mình, người ta xuất hiện ở đây, không học ở đây thì học ở đâu.
"Mình học ở đây."
Có lẽ là vì câu nói hết sức ngu ngơ của Nguyệt Ánh nên Quý khẽ bật cười, gương mặt điển trai không giấu nổi sự vui vẻ, cậu đáp sau đó đưa tay chỉ lên cái tên được in đậm màu đỏ ở đầu danh sách.
Đinh Phú Quý, 10A1, thủ khoa.
Nguyệt Ánh há hốc mồm, nó nhìn đi nhìn lại vài lần, sau khi xác định mình không nhìn nhầm thì bất ngờ tới nỗi suýt nữa hét toáng lên.
Đề thi tuyển sinh vào Mười năm nay khó hơn mọi năm rất nhiều, đề Toán cả thành phố chỉ có lác đác vài điểm mười, ấy vậy mà người đang đứng cạnh nó bây giờ lại nghiễm nhiên cầm trong tay một con.
Nguyệt Ánh như sực nhớ ra điều gì đó, nó kinh ngạc mở to mắt, lắp bắp nói: "Hoá ra bạn... bạn là cái người được thầy cô khen ngợi hết lời đó hả, cái người mà thầy cô ví như là 'viên ngọc quý' năm nay của trường ấy."
"Mình không biết nữa." Quý cười trừ, "Có lẽ bạn nhầm với người khác rồi."
Nguyệt Ánh lắc đầu nguầy nguậy: "Không nhầm được đâu, mình nghe thấy rõ ràng mà."
"Cứ cho là vậy đi." Quý bình thản đáp, sau đó làm như bình thản lảng sang chuyện khác, "Quên mất không hỏi, bạn tên gì ấy nhỉ?"
Nguyệt Ánh giật mình, nó vậy mà cũng quên mất chuyện này.
"Mình tên Nguyệt Ánh, thua bạn 0.25 điểm đầu vào." Nguyệt Ánh vừa nói vừa chỉ vào cái tên nằm ngay bên dưới tên của cậu.
Quý liếc mắt nhìn qua một cái rồi đáp: "Có vẻ như sau này chúng ta sẽ là đối thủ sống còn của nhau đấy."
Nguyệt Ánh cười trừ, nói chuyện với Quý được thêm dăm ba câu nữa thì bị Hải Linh kéo về lớp không thương tiếc, nó chỉ đành chào tạm biệt người tình trong mộng rồi luyến tiếc rời đi.
Trên đường trở về lớp, Nguyệt Ánh không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía bảng tin mấy lần, mà cái biểu hiện khác thường này sao mà qua được đôi mắt tinh tường nhìn thấu hồng trần của Hải Linh.
"Cái thằng đang đứng ở bảng tin là cái đứa nhặt được lắc tay của mày hôm thi vào Mười hả?" Hải Linh không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề.
Nguyệt Ánh nghe vậy chỉ gật đầu, nụ cười trên môi nó là bằng chứng rõ nhất cho việc nó đang cực kỳ hạnh phúc vì được gặp lại chàng trai hôm đấy làm tim nó xuyến xao.
"Thế mày có định tán người ta không?"
Câu nói của Hải Linh làm Nguyệt Ánh hơi giật mình, từng mảnh ký ức trong đầu nó mới dần hiện ra.
"Thôi, bây giờ tao nghĩ là nên làm bạn trước." Nguyệt Ánh cười cười đáp lại qua loa.
Hải Linh nghe vậy thì chép miệng, con bé đã đoán được điều này ngay từ lúc Nguyệt Ánh nói ra câu kia, với tính cách nhát cáy của ai đó thì có cho mười lá gan thì Nguyệt Ánh cũng không dám làm.
Lớp 10A1 và 10A2 năm nay được xếp ở tầng một của toà B, đây cũng là nơi mát nhất trong trường, xung quanh được bao phủ bởi những cây lớn cổ thụ nên bầu không khí cũng dễ chịu hơn những khu vực khác.
"Trộm vía năm nay mình học ở tầng một, vậy là ra chơi mình sẽ xuống căn-tin nhanh hơn các tầng khác một chút." Hải Linh hào hứng nói.
Nguyệt Ánh cười nhẹ: "Căn-tin có chạy đi mất đâu mà mày phải lo chuyện này nhỉ, cứ từ từ khoai sẽ nhừ."
"Thế là mày chưa biết sự tích căn-tin trường mình mỗi giờ ra chơi rồi."
"Sự tích gì cơ?" Nguyệt Ánh ngơ ngác hỏi lại, đúng là nó chưa từng nghe thông tin gì về căn-tin của trường mới cả.
"Mày tính thử xem, trường mình có ba mươi lớp tất cả, mỗi lớp gần bốn chục học sinh, mà ra chơi thì đứa nào chả xuống căn-tin..." Hải Linh nói giữa chừng thì dừng lại để Nguyệt Ánh tự mình suy nghĩ.
Thử tính một chút Nguyệt Ánh mới muộn màng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Đối với nó bữa sáng là bữa quan trọng nhất trong ngày, mà cứ cái đà này thì về sau nó phải nhịn bữa sáng mất.
"Đúng là may thật, chứ giả sử lớp mình tít trên tầng ba thì tao chết mất." Nguyệt Ánh thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Ánh vừa dứt lời thì xung quanh lập tức im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nó ngẩng lên mới biết thì ra giáo viên chủ nhiệm năm nay của lớp đã bước vào từ bao giờ.
Cô Nguyệt nhìn xung quanh lớp một lượt, đếm sơ qua số học sinh có mặt rồi mới lên tiếng giới thiệu bản thân:
"Chào các em, cô tên là Trần Thị Nguyệt, sinh năm 1995 và năm nay sẽ đảm nhiệm vai trò là giáo viên chủ nhiệm của các em."
Cô vừa dứt lời cả lớp đã xôn xao hẳn lên, căn bản là vì tụi nó thấy cô còn quá trẻ mà đã được làm giáo viên chủ nhiệm của lớp chọn.
"Cô Nguyệt giỏi ha, mới hơn hai mươi mà đã được chủ nhiệm lớp chọn rồi." Hải Linh ghé sát tai Nguyệt Ánh nói nhỏ.
"Thấy bảo cô Nguyệt là giáo viên dạy giỏi cấp thành phố mấy năm rồi đó." Nguyệt Ánh nhỏ giọng đáp.
Cũng may màn nói chuyện riêng này không bị cô Nguyệt chú ý đến, cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, dịu dàng nói tiếp: "Sáng hôm nay chúng ta có hai nhiệm vụ quan trọng, thứ nhất là bầu ban cán sự lớp lâm thời, thứ hai là tổng vệ sinh đầu năm. Vậy bây giờ chúng ta bầu ban cán sự trước nha, đầu tiên là lớp trưởng. Có ai xung phong đảm nhiệm vị trí này không?"
Cả lớp nghe xong chỉ biết im lặng vì chẳng ai trong số tụi nó muốn gánh trên vai trọng trách làm lớp trưởng cả bởi đây là một công việc khó nhằn, đòi hỏi tài ứng biến và khả năng ăn nói ổn áp để vừa có thể làm vui lòng thầy cô mà không làm mất lòng các bạn.
Thấy bên dưới im thin thít chẳng nói năng gì, cô Nguyệt lại nói tiếp để tránh thời gian chết:
"Nếu không ai xung phong thì cô chỉ định nhé!"
Trong lúc cô Nguyệt tranh thủ liếc qua danh sách lớp để chọn ra ứng cử viên sáng giá cho vị trí lớp trưởng, Hải Linh đột nhiên có một linh cảm rằng người được xướng tên rất có khả năng là Nguyệt Ánh.
"Nguyệt Ánh, có khi nào mày sẽ là người 'may mắn' được chọn không?" Hải Linh nghiêng đầu nói nhỏ với nó, mắt thì nhìn cô Nguyệt trên bục giảng.
Nguyệt Ánh vội xua tay: "Mày đừng có nói linh tinh, lớp bốn chục người chả nhẽ cô lại chọn trúng tao."
"Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng, cô quyết định chọn bạn Phan Nguyệt Ánh là á khoa đầu vào năm nay sẽ đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng tạm thời của lớp ta trong thời gian này."
Nguyệt Ánh như nghe thấy sét đánh giữa trời quang, trong gần bốn chục người ấy vậy mà nó vẫn bị chọn trúng thật.
"Dạ thưa cô, em nghĩ em không làm được đâu ạ." Nguyệt Ánh lập tức đứng dậy từ chối trọng trách cao cả này.
Cô Nguyệt nghe vậy mới rời mắt khỏi đống giấy tờ trên bàn, cô ngước lên nhìn nó rồi bình thản đáp: "Còn chưa thử mà sao em đã biết là mình không làm được chức vụ này, tạm thời em cứ làm đi đã, sau này có gì cô sẽ đổi sau."
Vậy là Nguyệt Ánh chỉ đành ngậm ngùi gánh trên vai chức vụ lớp trưởng ấy mặc dù nó không tình nguyện cho lắm, nhưng nó cũng không làm gì được bởi ý cô chủ nhiệm đã quyết định như thế rồi.