“Không muốn, chắc chắn là không muốn. Quý nhân à, người nghĩ thử xem, trong chốn cung đình này có thứ gì tốt mà chẳng bị tranh nhau vồ lấy? Sao lại có chuyện một vị hoàng tử tôn quý để không ở đó chờ người nuôi dưỡng chứ?”
Người nói là nhũ mẫu của Du nhi — Trần ma ma, bà vốn là đồng hương với ta. Bà không có cái tính nết xu nịnh kẻ trên, giẫm đạp kẻ dưới, mà chỉ làm việc bằng một tấm lòng nhân hậu.
Thuở ta vừa nhập cung đã mang thai Du nhi, chính Trần ma ma hết lòng chăm sóc, dè dặt trong từng bữa ăn chén thuốc, nên ta mới được bình an sinh hạ hài tử.
Bà không ngừng lắc đầu than thở, lải nhải nói rằng một đứa trẻ đã có mẹ rồi thì rất khó để thân cận và gắn bó với người khác nữa. Ở quê nhà, làm kế mẫu vốn là chuyện gian nan, chẳng mấy khi con trẻ chịu thật lòng thân thiết.
“Quý phi nương nương đã bị thất sủng, bệ hạ mỗi khi nhìn thấy Tam hoàng tử, trong lòng liền chẳng thoải mái. Huống hồ, Quý phi nương nương và Hoàng hậu vốn đối địch, Hoàng hậu sao có thể thật lòng đối tốt với hài tử của Quý phi?”
“Quý nhân mà thực sự nuôi Tam hoàng tử, thì vừa chẳng được thánh tâm, lại còn chuốc thêm sự kiêng dè của Hoàng hậu nương nương, sao phải khổ như thế? Chi bằng người hãy tự lo cho bản thân, sau này sinh thêm một đứa con ruột mà làm chỗ dựa.”
Lời ấy khiến ta bất giác nhớ lại cảnh hôm qua, khi tuyết vừa tạnh sau cơn bão.
Tam hoàng tử lặng lẽ đứng trong bóng cây, đôi mắt ngập tràn khát vọng nhìn đám huynh đệ tỷ muội chơi đùa.
Gương mặt nó tái nhợt, y phục lại mỏng manh, hẳn là từ khi Quý phi bị phế, đám nô tài thị nữ trông nom nó cũng chẳng buồn để tâm.
Du nhi thấy nó, bèn vui cười nắm một nắm tuyết, bất ngờ ném trúng ngay mặt Diễm nhi:
“Á! Thì ra là Tam ca ca, ta còn tưởng là tên tiểu công công nào mắt mù không thấy đường!”
Nắm tuyết ấy cố ý được gói thêm một mảnh đá nhọn, nện thẳng vào đầu khiến Diễm nhi chảy m.á.u đầm đìa.
Bộ dáng nó vừa hoảng sợ vừa chật vật, không dám đánh trả, khiến các huynh đệ cười vang cả một góc trời.
Ta theo bản năng muốn quát mắng Du nhi vô lễ, nhưng vừa xoay người đã bắt gặp ánh mắt hờ hững của Cừu công công bên cạnh nó:
“Tứ hoàng tử có Hoàng hậu nương nương dạy dỗ, Quý nhân chớ nên nhiều chuyện xen vào. Chỉ là nô tài tiện miệng nhắc một câu, thế cục mạnh hơn người, Quý nhân chẳng lẽ muốn trái nghịch thánh ý sao?”
Du nhi dương dương đắc ý liếc ta một cái.
Quý phi bị giáng làm thứ dân, đuổi ra khỏi cung đã hơn nửa năm, vậy mà Bùi Dung vẫn chưa vì Tam hoàng tử Bùi Diễm mà chọn cho nó một vị mẫu phi thích hợp.
Hoàng hậu thì kiêng dè, bệ hạ lại làm ngơ, bỏ mặc để Diễm nhi bị người ta ức hiếp.
Trong hậu cung này, chỉ dựa vào một tấm lòng lương thiện thì chẳng thể sống nổi.
Điều quan trọng hơn cả là phải biết giữ thân.
Huống chi, ta chỉ cần sống cho vững vàng, mới có thể nhìn Du nhi lớn lên thành người.
Gần như là theo bản năng, ta lén nhét miếng bánh táo hoa vốn chuẩn bị cho Du nhi vào tay Diễm nhi.
Trong đầu bỗng chốc hiện về những lời mỉa mai khi ta thất sủng thuở trước:
“Loại hạ tiện như ngươi, chỉ xứng ăn thứ cặn bã này thôi!”
Thế nhưng lòng ta quá chột dạ, lại lỡ mồm mắng cả chính tay nghề của mình:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi… ngươi chỉ xứng ăn thứ điểm tâm hạ đẳng này thôi!”
Diễm nhi siết chặt chiếc bánh táo hoa còn nóng ấm, lặng lẽ nhìn ta thật lâu, lâu đến mức như thể đã thấu tận cái vỏ ngoài hung ác giả tạo của ta.
Ta thậm chí không dám đối diện với đôi mắt ấy, chỉ xách hộp đồ ăn, chật vật bỏ chạy.
“Nhưng… Diễm nhi… đứa nhỏ ấy thật sự quá đáng thương…”
Vào giữa những ngày rét nhất trong năm, tuyết vừa tan, thời tiết càng lạnh buốt hơn, thế mà đứa trẻ ấy vẫn chỉ khoác y phục mỏng manh.
Trong lòng ta không nỡ, bất giác nhớ đến mấy bộ y phục mùa đông ta làm cho Du nhi, nhưng nó chê tầm thường mà chẳng chịu mặc:
“Ma ma, nếu ta lén gửi những bộ y phục ấy cho Diễm nhi, miễn sao không để kẻ khác biết, thì chắc sẽ không sao chứ?”
Trần ma ma liếc ta một cái, vị lão nhân đã sống lâu trong cung, từng chứng kiến bao phen tranh đấu cùng sóng gió chốn hậu đình, chỉ khẽ thở dài:
“Quý nhân có tấm lòng nhân từ, nhưng nô tỳ cũng không dám chắc, ở trong chốn hậu cung này… nhân từ rốt cuộc là phúc hay là họa.”
Chưa kịp để ta nghĩ ngợi thêm, bên ngoài đã truyền thánh chỉ.
Bùi Dung khen ngợi ta hiền đức, ban Tam hoàng tử Bùi Diễm được ghi danh dưới danh nghĩa của ta.
Tiểu Hoàng Môn truyền chỉ dẫn Diễm nhi đi trong mưa tuyết đến, đầu nó còn chưa lành hẳn vết thương.
Nó quỳ ngay trước cửa cung Thải Tang, cung kính dập đầu.
Giữa trời tuyết trắng xóa, một hài tử mới chín tuổi mà quỳ thẳng tắp.
Nửa năm qua đã sớm quen với cảnh nóng lạnh, bạc bẽo và cảnh a dua chốn cung đình, nó ngẩng đầu nhìn ta, nở một nụ cười vừa lấy lòng vừa chai sạn:
“Mẫu phi, Diễm nhi biết phải làm thế nào để giúp mẫu phi tranh sủng, giành lại Tứ đệ cho người. Mẫu phi, người sẽ thấy… Diễm nhi thật sự hữu dụng.”
Thánh chỉ đã ban, Trần ma ma chỉ lắc đầu, khe khẽ niệm một câu: “Bồ Tát phù hộ.”
Ta vội vàng đỡ Diễm nhi đứng lên, lại dặn cung nhân thêm than lửa, lấy y phục đến.
Trong cung Thải Tang, ấm áp tràn đầy.
Ta thử khoác bộ y phục mùa đông từng chuẩn bị cho Du nhi lên người Diễm nhi, quả nhiên chẳng mấy vừa, tay áo có chút ngắn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Diễm nhi vội kéo kéo tay áo, miệng không ngừng nói:
“Rất vừa, Diễm nhi rất thích, tạ ơn mẫu phi.”
Khi bôi thuốc cho Diễm nhi, trong lòng ta dấy lên một nỗi hổ thẹn:
“Đều tại ta không dạy dỗ Du nhi cho tốt.”
Vừa nghe ta nhắc đến Du nhi, Diễm nhi liền khẽ siết chặt nắm tay, rồi lại ngẩng khuôn mặt non nớt lên, gượng cười lấy lòng:
“Đệ đệ chỉ muốn cùng con chơi đùa, vốn chẳng phải cố ý. Huống hồ, vết thương của con cũng chẳng nặng, không sao cả.”