Hôm qua trên đường từ tầng hầm quay lại quán bar, Tông Duệ đã ghé vào cửa hàng tiện lợi.
Lần tới. Anh âm thầm quyết tâm.
Đợi lần tới, khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng: không gian rộng rãi hơn, bầu không khí nóng lên, anh chắc chắn sẽ không còn bắn đạn rỗng nữa, chắc chắn sẽ dồn hết sức để ‘yêu thương’ cô.
Không ngờ “lần tới” lại đến nhanh như vậy.
— Bây giờ. Chính là bây giờ.
Khi môi và lưỡi giao nhau, nhiệt độ và không khí trong phòng cũng trở nên đặc quánh đến mức không thể hòa tan.
Áo giáp chống đạn của người đàn ông đã chuẩn bị đầy đủ, trạng thái của anh cũng hoàn hảo —giống như một con sói đói khát trong đêm đông đang ngậm miếng thịt, phấn khích đến mức không biết phải ăn như thế nào.
Chỉ có cô gái, cô gái mềm mại và dịu dàng dưới thân anh, vẫn đang rên rỉ thể hiện sự bất mãn.
“Đi, đi……”
Cô dường như bị cảm lạnh, cả người run rẩy không ngừng, nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao đến kỳ lạ, làn da trắng nõn toàn bộ đã bị nhuộm thành màu hồng tươi.
Cực kì đáng thương. Cũng cực kỳ quyến rũ.
Răng va vào nhau đến mức không thể nói ra lời, đôi môi nhỏ nhắn của cô gái mấp máy hồi lâu, cuối cùng cũng thốt ra được vài từ: “Đi, vào trong……”
Làm sao có thể ở đây….
Làm sao có thể ở trên ghế sofa….
Nơi này có chút mát mẻ, cũng quá sáng.
Trong tầm nhìn ngửa mặt của cô chỉ có chiếc đèn trần trên trần nhà.
Đèn sáng quá, chiếu sáng khiến cô không còn chỗ trốn trong mắt anh, cũng làm đầu óc cô choáng váng.
——Không, không phải đèn đang rung.
Là cô đang rung…
Ánh mắt của người đàn ông còn sáng hơn cả ánh đèn.
Trong đáy mắt anh rung lên ham muốn bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông, vừa mãnh liệt lại vừa tàn nhẫn.
Như muốn ăn tươi nuốt sống cô, lại như muốn giết chết cô…
“Đừng, đừng nhìn—” Cô gái rõ ràng muốn tức giận, nhưng giọng nói phát ra lại mềm mại đến mức đáng sợ, “Anh không, không được nhìn…”
Cô vội vàng đưa tay lên che miệng người đàn ông, nhưng hai cổ tay đã bị anh khóa chặt, ấn lên đỉnh đầu.
Khiến anh nhìn càng rõ hơn.
“Người đều là của ông đây rồi.” Hơi thở của Tông Duệ cũng có phần không ổn định, giọng trầm khàn, như đang nghiến răng chịu đựng điều gì, “Còn gì mà phải xấu hổ?”
“……”
Cô xấu hổ a.
Sao có thể không xấu hổ được.
Dù sao ánh mắt người đàn ông chứa đầy khát vọng chinh phục thật sự quá rõ ràng thẳng thắn.
Ánh mắt còn trần trụi hơn cả cơ thể cô lúc này…
Vào một thời điểm nào đó, khi đôi tay bị khóa được thả ra, Thương Vũ vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì bất ngờ mắt cá chân lại bị chiếm đoạt ——
Tông Duệ nắm lấy bàn chân không bị băng của cô, hành động trước nay chưa từng có sự dịu dàng.
Giọng điệu nói chuyện với cô cũng hung hăng, còn rất hư hỏng: “Ông đây không chỉ muốn nhìn, mà còn muốn hôn nữa!”
……
Anh lại đang hôn cô.
Hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Trêu chọc hôn lên vành tai cô.
Trìu mến hôn trán cô.
Âu yếm hôn chóp mũi cô…
Nhưng, nhưng còn nơi đó, có ý nghĩa gì nữa?
Anh, anh sao có thể hôn ở đó chứ!
“……”
Sau đó, ký ức trở nên trống rỗng một đoạn dài.
Đầu óc của Thương Vũ cũng hoàn toàn trống rỗng,trước nay chưa từng có.
Trong cơn choáng váng, chao đảo, cô cuối cùng cũng như ý trở về phòng ngủ bên trong.
——Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã bắt đầu hối hận.
Người đàn ông quá thô bạo và hoang dã.
Thân hình cường tráng của anh đè lên màn tơ màu xanh phấn của cô, làm nó bị đổ sập.
Chiếc giường này, thậm chí toàn bộ căn phòng dường như cũng sắp sập xuống.
Căng thẳng, lắc lư không ngừng, tiếng kêu rít không dứt.
Nhưng tại sao, âm thanh của cô còn lớn hơn cả những tiếng động này.
Làm sao cô lại có thể phát ra những âm thanh xấu hổ đến vậy…
Cô đưa tay lên gắt gao cắn chặt khớp ngón tay, Thương Vũ cố gắng không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng mình không thể kiểm soát âm thanh của mình.
Không có cách nào ngăn chặn được.
Dù đã cắn chặt ngón tay, những tiếng rên rỉ, thở dốc ê ê a a ngâm nga vẫn tràn ra từ cổ họng, phát ra từ mũi…
Cô đã như vậy, nhưng người đàn ông vẫn không hài lòng.
Tông Duệ kéo tay cô ra, nơi đã in dấu răng.
“Che cái gì.”
Anh không ngừng hôn cô: “Ca ca thích nghe.”
Cuối cùng.
Giọng nói làm anh mê đắm, cuối cùng chỉ ngâm nga ‘hát’ lên dành riêng cho anh.
So với khi cô biểu diễn trên sân khấu còn quyến rũ hơn. Từng câu từng chữ đều như đang ca ngợi sức sống mãnh liệt của anh.
Chỉ có anh mới có thể nghe được sự quyến rũ mềm mại này……
“Bảo bối.”
Tông Duệ bế cô lên, hôn lên má đỏ ửng của cô gái: “Gọi anh.”
“……”
Thương Vũ cúi xuống nhìn thấy cái gì, lập tức cắn chặt răng.
Nhưng người đàn ông luôn có cách khiến cô phải mở miệng.
Thương Vũ quả thực khóc không ra nước mắt.
“Tông, Tông Duệ!”
Cách gọi cả tên và họ này, tất nhiên không làm hài lòng người đàn ông.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô, hai tay mạnh mẽ ấn xuống.
“Gọi anh là gì, hửmm?”
“Tông… Duệ!Duệ ca ca…”
Lần đầu tiên, Thương Vũ có chút chán ghét dáng vẻ vai rộng eo hẹp của người đàn ông này.
Thân hình cường tráng của anh, biểu tượng cho sự nam tính, lúc này tất cả đều chuyển thành động lực để chiếm đoạt cô…
Vai của anh sao lại rộng như vậy.
Chân của cô đều không thể rơi xuống……
Quá đầy sẽ tràn..
Vào một thời điểm nào đó, khóe mắt của cô rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Cả cơ thể cô giống như một con thiên nga trắng đang cận kề cái chết, cổ vươn dài một cách duyên dáng ưu nhã.
” Tiểu, tiểu Tông gia…”
Lần này, không cần người đàn ông phải yêu cầu, cô tự mình bắt đầu gọi tên anh trong bất lực và khẩn thiết.
“Duệ…Duệ ca ca”.
Tông Duệ hôn đi vệt nước mắt nơi khóe mắt cô gái: “Ừm, Ca ca thương em.”
“Thương em thật nhiều.”
Lúc này, anh không còn cảm thấy đau lòng vì nước mắt của cô nữa.
Anh thậm chí còn muốn khiến cô rơi thêm nhiều giọt nước mắt hơn nữa vì anh.
— Rơi vào vòng tay của anh, rơi lên ngực anh, rơi vào vòng tay của anh.
Rơi vào đêm nay, đêm thuộc về họ, đêm dịu dàng mềm mại đến chết người.
*******
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh sáng từ sau rèm cửa khiến mắt Thương Vũ chớp liên tục vài lần.
Não bộ bị kích thích quá mức cũng mất một lúc để phản ứng, ý thức và ký ức mới từ từ trở lại.
— Trời đã sáng.
Những ký ức của đêm qua quá triền miên xấu hổ, cô quên mất cuối cùng là khi nào kết thúc, cũng không biết mình đã ngủ đi như thế nào.
Còn ngủ sâu như vậy.
Thở ra một hơi ở trong chăn khẽ cựa quậy một chút, Thương Vũ lập tức nhíu mày.
— Cảm giác này làm cô nhớ lại ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự ở đại học.
Cảm giác mệt mỏi có vẻ còn hơn cả lúc đó…
Khi cô muốn trở mình, đột nhiên có cái gì đó quấn quanh cổ cô.
— Một đoạn vải mỏng màu xám hồng.
Đúng a, cái con ‘thú’ kia tối qua đã làm hỏng tấm màn lụa của cô…