Tại nhà chú Đại, trong phòng của bố mẹ chú Đại, hai ông bà đang ngồi với gương mặt khá căng thẳng sau khi nghe chú Đại nói về tình hình của Nam. Mẹ chú Đại hỏi bằng một giọng lo lắng:
- - Thôi chết rồi, sao con lại để nó đi như thế..? Đã vậy còn không biết nó đi đâu nữa, thế con đã nhờ người tìm kiếm nó chưa..? Hay là nó bị băt cóc rồi..?
Bố chú Đại thở dài:
- - Bà hỏi lắm thế nó trả lời hết sao được, mà bà nghe tai nọ xọ tai kia à.? Thằng Đại nó chẳng bảo Nam nó đi xong còn nhắn tin về cho bác Dung còn gì, như thế là nó tự ý bỏ đi chứ đâu phải ai bắt cóc. Nhưng mà sao nó lại làm như vậy..? Con đã tìm hiểu nguyên do vì đâu chưa.?
Chú Đại trả lời:
- - Một năm nay nó như biến thành người khác, sau cái chết của bà ngoại con cũng không còn nhận ra nó là thằng Nam ngày xưa nữa. Nó bỏ đi có lẽ cũng do con một phần, không giấu gì bố mẹ gần đây nó có những hành động vô cùng nguy hiểm nên con có ý định muốn ép nó đi nước ngoài, hoặc không cho nó ở đấy nữa. Chắc nó biết được điều này nên đã bỏ đi, không chỉ vậy hình như nó vẫn còn nuôi mối thù với kẻ đã giết bà ngoại. Con chắc chắn nó biết được điều gì quan trọng, nhưng hỏi nó nhất mực không nói.
Bố chú Đại hỏi tiếp:
- - Thế vẫn chưa tìm được hung thủ à..? Khổ thân mọi người ở dưới ấy, sao tai họa cứ ập đến liên tục như vậy.
Chú Đại đáp:
- - Vẫn chưa bố ạ, chẳng có manh mối nào cả. Phía công an cũng không còn mặn mà nữa bởi vì thời gian trước đây ngôi nhà của bà ngoại Nam cũng khá phức tạp trong vụ của anh Tuấn. Con có người thân quen trong đó họ còn nói khả năng cao là trả thù. Bố mẹ yên tâm, con vẫn đang cho người đi tìm Nam, với tính cách của nó chắc không xảy ra chuyện gì đâu.
Mẹ chú Đại nhìn gương mặt con trai mấy ngày gần đây hốc hác, xanh xao đi hẳn. Bà nói:
- - Mẹ con nói đúng đấy, không còn trẻ trung gì nữa. Công việc thì cần thật nhưng gia đình vẫn là trên hết. Cưới xong tập trung vực lại con ạ.
Chú Đại không biết phải nói với bố mẹ làm sao, bởi lâu nay chú vẫn giấu bố mẹ việc gia đình cô Thúy ngăn cấm. Cũng đã dẫn cô Thúy về nhà ra mắt, nhưng mỗi khi mẹ chú Đại đề cập đến việc gặp gỡ giữa hai gia đình là chú Đại lại viện lý do. Cũng đã hơn một năm từ ngày ra mắt, ông bà thì mong con trai cưới vợ, trong khi vẫn không có tiến triển gì. Chú Đại trả lời:
- - Mẹ nói thế cũng không được, giờ công ty còn liên quan đến cả trăm người. Mình là chủ thì mình phải lo được cho tất cả, giờ xảy ra chuyện chưa giải quyết xong con lại lấy vợ thì coi sao được. Hơn nữa vẫn còn một số khúc mắc...Bố mẹ cứ cho con thêm thời gian.
Mẹ chú Đại nói với giọng gay gắt:
- - Không được, mày ích kỷ lắm....Mẹ là mẹ giục cưới không phải chỉ vì mày đâu. Phận đàn bà mày có nghĩ cho con Thúy không.? Năm nay nó cũng đã 30 tuổi, con gái có thì, nó sao có thể đợi mày mãi được. Khúc mắc gì thì nói ra để cả hai gia đình cùng giải quyết. Đàn ông con trai như mày mẹ cũng không hiểu sao cái Thúy nó lại đồng ý yêu mày nữa. Nhưng cũng là một người phụ nữ mẹ sợ rằng nếu cứ tiếp diễn thế này nó sẽ không đợi con nữa đâu.
Chú Đại cười xòa:
- - Mẹ chỉ nói linh tinh, con biết Thúy đối với con như thế nào mà..? Cô ấy không như mẹ nghĩ đâu.
Mẹ chú Đại lắc đầu:
- - Đàn bà qua tuổi 30 khi ấy họ sẽ không còn theo đuổi thứ gọi là tình yêu nữa. Lúc đó họ sẽ nghĩ về một gia đình ổn định, một cuộc sống hạnh phúc về sau chứ không phải để quãng thời gian ít ỏi còn lại để chạy theo con tim như hồi còn trẻ.
Bố chú Đại gật gù nói tiếp:
- - Về vấn đề này thì bố thấy mẹ con nói đúng, không riêng phụ nữ, mà cả đàn ông cũng vậy. Cuộc đời con người chỉ vỏn vẹn trung bình 6-70 năm. Phụ nữ không ai người ta đợi con mãi được đâu con ạ. Bố mẹ cũng tham gia vậy thôi, nhà có mình con là con trai, hai ông bà cũng đã già. Bố mẹ nào chẳng mong con cái mình được yên bề gia thất.
Chú Đại hiểu những lời bố mẹ nói, không phải chú Đại không muốn nhưng sự tình nhiều cái chưa thể thuận theo ý người được. Chú Đại cười cười nói với bố mẹ:
- - Dạ vâng, con biết rồi....Bố mẹ cứ để con lo chuyện công ty tạm ổn đã nhé. Mà giờ con phải đi có việc. Đấy chuyện thằng Nam là như vậy, hai ông bà xem tìm cách dỗ con bé Hạnh giúp con. Chứ mỗi lần về nhà nhìn vẻ mặt ngây thơ, chờ đợi của nó con không đành lòng, khổ thân con bé.
Mẹ chú Đại đáp:
- - Ừ, biết là nói dối trẻ con là không tốt, nhưng mẹ có ý này. Hay là chúng ta nói Nam nó được học bổng đi du học ở nước ngoài mấy năm. Vì đi gấp nên không gặp được em, xong con mua một món quà gì đó tặng cho con bé rồi bảo của anh Nam gửi. Để con bé tin là thật, chứ để nó đợi về thăm anh biết đến bao giờ, mà thằng Nam có ở nhà đâu.
Chú Đại thấy ý kiến của mẹ rất hợp lý, cũng đúng dịp Nam thi tốt nghiệp. Đúng là trong đời đôi khi có những tình huống buộc phải nói dối. Nếu nói dối mà làm cho sự việc tốt hơn thì cũng nên nói dối một đôi lần. Cách này cũng tốt cho Hạnh, con bé rất thương anh, nếu nói cho nó rằng anh nó học giỏi được người ta cho học bổng đi du học không mất tiền có khi nó còn vui mừng không hết. Chú Đại chào bố mẹ rồi đứng lên nói:
- - Vậy tối nay về con sẽ làm theo lời mẹ. Cũng chẳng còn cách nào, bất đắc dĩ phải nói như thế vậy. Thôi con đi đây, bố mẹ ở nhà với cháu nhé.
Đánh xe ra khỏi sân nhà, chú Đại nghĩ đến cô Thúy, mấy hôm nay quá bận rộn. Chú Đại thường về nhà rất khuya, công ty tổn thất số tiền không nhỏ. Mà chỗ hải quan cũng còn chưa êm, nếu hải quan không nhận giải quyết trong nhẹ nhàng thì không chỉ mất tiền mà chú Đại còn dính líu đến pháp luật. Cả Long lẫn chú Đại cùng một vài người thân tín những ngày qua phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Những đơn hàng sau cũng bị ảnh hưởng, những nơi hợp tác bên nước ngoài cũng e dè hơn trong chuyện nhập hàng. Uy tín bao năm qua chỉ vì một lô hàng giả đã bị nhấn chìm xuống đáy bùn. Không biết kẻ nào đứng sau nhưng hắn quá đỗi thâm độc, ban đầu chú Đại còn nghĩ tại sao hắn dám bỏ ra một số tiền lớn chỉ để làm việc này. Nhưng lâu dần hệ lụy kéo theo không phải nhỏ. Bằng một cách nào đó thông tin về công ty của chú Đại xuất hiện hàng giả đã được thông báo sang cả đối tác nước ngoài. Bọn chúng đã chuẩn bị cho kế hoạch này từ rất lâu. Khi một ngòi nổ được châm các dây dẫn cũng bắt đầu bén lửa rồi cháy lan ra khắp mọi nơi.
Công việc, áp lực, kèm theo Nam biến mất không rõ lý do. Mọi thứ đổ ập cùng lúc đến với người đàn ông với thân hình bé nhỏ. Nếu không đủ bản lĩnh chắc chú Đại cũng đã phải phát điên lên rồi. Chú Đại nghĩ lại lời mẹ nói ban nãy, vừa lái xe chú Đại vừa gọi cho cô Thúy, lúc này cũng đã là 3h chiều.
Sau những tiếng chuông khô khan thay bằng những tiếng tút tút tút báo hiệu bên kia không có người nghe máy. Chú Đại tự nhủ:
" Chắc có lẽ em ấy ngủ trưa nên tắt chuông điện thoại. Thôi tối về gọi sau vậy, đi giải quyết công việc trước đã. "
Chiếc xe lao đi ra đường lớn dưới cái nắng khá chói chang của mùa hè. Trong lúc đó tại một phòng karaoke, mọi người đang nâng ly chúc mừng nhau một cách vui vẻ:
- - Bạn á, bà giả ngu hay ngu thật đấy. Kìa, nhìn cách anh ta nhìn bà thế kia đến đứa trẻ con cũng biết là anh ta thích bà đến mê mệt. Không còn trẻ nữa đâu, tôi hỏi thật bà kiếm đâu được một người toàn tâm toàn ý như Trung nữa. Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Bất giác cô Thúy quay lại nhìn, quả nhiên Trung đang nhìn cô say đắm.....Cô Thúy đỏ mặt vội quay đi, cô thấy tim mình đang đập nhanh hơn bình thường. Phải chăng đó là do cốc bia ban nãy hay còn vì một lý do nào khác.