Ông Xã 18 Tuổi

Chương 6



 

“Ban ngày ban mặt mơ mộng hão huyền cái gì thế? Tỉnh lại đi!”

“Vừa thi đại học xong đúng là tốt, mở mắt ra là nằm mơ.”

“Khóa học tân binh sao? Có cách nào sang trọng hơn không?”

“Anh bạn, có cách. Anh cứ ly hôn với nữ thần của anh đi, đợi đến khi người trong anh tỉnh lại, tự nhiên anh có thể xuyên không về. Tiểu thuyết nào cũng viết thế…”

“Cho hỏi, anh xuyên không đến đây thế nào vậy? Tôi cũng vừa thi đại học xong, tôi cũng muốn cưới nữ thần.”

Những bình luận trước đó toàn là nghi ngờ và trêu chọc.

Cho đến khi Lương Ngôn Tích đột ngột cập nhật vài lần, phong cách bình luận dần thay đổi.

“Tuy bây giờ cô ấy là vợ anh, nhưng anh chưa phải chồng cô ấy mà! Anh nhất định phải nhịn, đừng để chính mình của tương lai bị cắm sừng!”

“Sao anh thay đổi nhanh thế? Hai ngày trước còn muốn xuyên không về cơ mà? Ba ngày hai đêm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nói đi! Anh đã làm gì với nữ thần của anh? Nói đi mà! Mau nói!”

“Sao khu bình luận lại đoàn kết thế này? Mọi người đang phối hợp diễn với anh đúng không?”

“Ha ha ha ha, nhỡ đâu là thật thì sao?”

Mục bình luận rất dài, lướt mãi không hết.

Ngón tay tôi dần mỏi, nhưng ngược lại, đầu óc tôi lại càng tỉnh táo.

Tôi nghĩ, hóa ra Lương Ngôn Tích là xuyên không từ quá khứ đến.

Cho nên hành vi quái dị, biểu hiện khác thường của anh ấy, thì ra là thế.

Anh ấy vừa thi đại học xong, mới mười tám tuổi, tỉnh dậy đã có vợ được gần hai năm, thiếu kinh nghiệm, thiếu kỹ năng đối với anh ấy là chuyện bình thường.

Anh ấy vốn chỉ là một cậu thanh niên mới trưởng thành.

Nghĩ đến vẻ ngây ngô của Lương Ngôn Tích mấy ngày trước, tôi bật cười.

Tôi gần như không do dự gì mà chấp nhận sự thật Lương Ngôn Tích hiện tại mới mười tám tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù sao điều này cũng tốt hơn việc anh ấy thay lòng đổi dạ.

Đang định tắt màn hình, mắt tôi thoáng thấy một dòng chữ trước giờ tôi bỏ qua.

Lương Ngôn Tích miêu tả tôi là “cô gái anh ấy thích”.

Vì tôi luôn cho rằng anh ấy thích mình, nên lúc đầu tôi không thấy có gì bất thường.

Nhưng vấn đề là!

Anh ấy hiện tại mới mười tám tuổi mà!

Còn chuyện tình cảm của tôi và Lương Ngôn Tích, là tôi thích anh ấy trước, cũng là tôi chủ động theo đuổi anh ấy trước!

Thậm chí, anh ấy còn rất khó tán.

Lạnh lùng, thờ ơ, dầu muối không ăn, mềm cứng không ăn.

Nhớ lại quá trình theo đuổi gian nan ấy, tôi thầm mắng một câu:

“Tên này giỏi lắm!”

Tôi và Lương Ngôn Tích quen nhau trong một buổi tụ tập bạn bè.

Lúc đó tôi vừa về nước, đã quen nhìn những anh chàng ngoại quốc mắt xanh tóc vàng, đột nhiên thấy Lương Ngôn Tích, kiểu soái ca nho nhã đậm chất Á Đông, quả thực khiến tôi kinh ngạc!

Chưa nói đến thích, nhưng tôi muốn tiếp cận anh ấy.

Vì thế tôi chủ động tiến lại gần Lương Ngôn Tích rồi ngồi xuống: “Cho tôi xin số điện thoại được không?”

Đến giờ tôi vẫn nhớ anh ấy lúc đó mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt.

Màu sắc rất đẹp, lại vô cùng tôn khí chất của anh ấy.

Anh ấy thong thả chỉnh lại cổ tay áo, lộ ra đường cong cánh tay đẹp đến mê hồn, mắt tôi suýt nữa dính chặt vào đó.

Nhưng lời nói lạnh lùng của anh ấy đã dập tắt sự nhiệt tình của tôi.

Anh ấy nói: “Không được.”

“Được rồi…” Tôi không thích làm khó người khác, vậy thôi.

Lần thứ hai gặp anh ấy là ở một bữa tiệc sinh nhật sang trọng.