Tầng ánh sáng này khiến thiếu nữ trông mờ mịt mà lại hư ảo.
Vọng Ngưng Thanh xoay người xuống ngựa, đi bộ vào chính điện của chùa. Nàng mắt nhìn thẳng, mặt mày thanh đạm nhưng nàng bước ra một bước, liền có một loại cảm giác áp bức vô hình lấy nàng làm trung điểm khuếch tán (lan tỏa) về bốn phía.
Cộp, cộp, cộp —
Loại cảm giác này, rất không thoải mái. Phi thường, không thoải mái.
Thật giống như nàng bước ra mỗi một bước, đều vững chắc mà đạp lên trái tim mọi người.
Có một đệ tử Vọng Nguyệt Môn thậm chí theo bản năng mà ôm ngực, mày nhíu chặt, hắn không kiểm soát được tim đập, bởi vì nó đang bị một người khác kiểm soát. Mà khi hơi thở, tim đập, ánh mắt của ngươi đều bị một người kiểm soát chặt chẽ, ngươi có cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi rằng sinh mệnh đều bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay không?
Ngọn gió thổi thẳng vào mặt trở nên sắc bén và lạnh lẽo, quất mạnh vào xương mũi da thịt ẩn ẩn làm đau, hắn đang nghĩ hôm nay gió quá lớn, khi tỉnh táo lại mới phát hiện bóng cây ngoài cửa sổ lắc lư, rung rinh nhẹ nhàng và dịu dàng — Hả? Vậy cái cảm giác đau đớn sắc bén kia là gì? Cái cảm giác áp bức khiến lồng ngực nảy ra từng trận tanh ngọt này là gì?
“A di đà phật —” một tiếng Phật ngữ dày nặng như tiếng chuông hòa vào không khí chật chội, hơi làm giảm bớt cảm giác áp bức kia: “Thí chủ, xin hãy thu bớt kiếm khí lại.”
Vọng Ngưng Thanh giương mắt quét Tuệ Ngộ đại hòa thượng một cái, theo lời thu liễm kiếm khí gần như muốn khống chế một vùng trời đất này. Nhưng giây tiếp theo, nàng liền ôm cây đàn trên lưng mình vào lòng, thấy động tác này của nàng, mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nhịn không được da đầu căng thẳng.
Vọng Ngưng Thanh gảy nhẹ dây đàn, cũng không như mọi người nghĩ mà nhìn về phía Kỳ Lâm Triệt, chỉ khẽ ngước đôi mắt, chậm rãi nở một nụ cười khinh thường có lúm đồng tiền.
Nên miêu tả nụ cười này như thế nào đây?
Nghe đồn, kiếm tiên Vân Xuất Tụ tính tình lạnh lùng như băng tuyết, nụ cười ngàn vàng cũng khó cầu nhưng lúc này nàng nở nụ cười, lại khiến người ta lạnh sống lưng, dường như rơi vào biển băng vạn dặm.
Trên ghế, Tuệ Ngộ chắp tay trước ngực, miệng xưng Phật ngữ nhưng trán lại rịn ra một tia mồ hôi lạnh. Hai bên giằng co, nhìn như bên ta chiếm thế mạnh nhưng chỉ những người có võ công cao thâm đến một cảnh giới nhất định mới biết họ đang phải đối mặt với điều gì. Nữ tử áo trắng kia đứng ở đó, giống như ẩn mình trong dòng xoáy ngầm, tất cả “khí” trong thiên địa đều đang hướng về nàng mà tập trung, đánh trống reo hò, sôi trào kích động.
Ngoài kiếm khí, Tuệ Ngộ còn cảm nhận được rất nhiều sát ý (ý định giết người) nhưng hắn chưa từng nghĩ trên đời này có người lại có sát ý thuần túy mà đáng sợ đến vậy. Xưa nay những người có loại sát khí này đều là ma đầu không chuyện ác nào không làm trên giang hồ, dùng xương cốt xây, dùng máu thịt tưới mới có thể mọc ra bông hoa đẹp đẽ lại mục nát như vậy. Nhưng loại sát khí kia dù có mạnh mẽ đến đâu, so với sát khí của nữ tử trước mắt đều có vẻ nhạt nhẽo vô cùng, bị bao phủ dưới luồng “khí” này, Tuệ Ngộ thậm chí cảm thấy mình đã trở thành thịt cá trên thớt, chỉ chờ người khác rơi xuống dao mổ.
So với sự kinh sợ của Tuệ Ngộ đại sư, những người có võ công thấp hơn ngược lại không có quá nhiều cảm xúc, có lẽ là vì bên cạnh có đồng bạn bao quanh, liền có người gan lớn đứng ra, giọng nói khẽ run mà quát lớn: “Yêu, yêu nữ, ngươi tai họa giang hồ, trợ Trụ vi ngược, ta chờ hôm nay liền muốn thay —”
“Câm mồm!”
“Thủ hạ lưu tình (xin hãy nương tay)!”
Hai tiếng mắng mỏ dữ dội đồng thời vang lên, người trước xuất phát từ miệng Cao Hành Viễn, người sau đến từ chưởng môn Sở Hiền của Vọng Nguyệt Môn. Người khác không thấy được, Sở Hiền lại từ khoảnh khắc Vọng Ngưng Thanh bước vào ngưỡng cửa liền gắt gao mà nhìn chằm chằm bàn tay chặt chẽ giữ dây đàn của nàng. Giọng nói của người kia vừa dứt, Sở Hiền liền thấy nụ cười của Vân Xuất Tụ sâu thêm, ngón tay giữ dây đàn buông lỏng, một đạo kiếm khí sắc bén liền xé gió mà đi, đánh thẳng vào mặt.
Người đệ tử nói năng l* m*ng kia ăn một đạo kiếm khí, ôm mặt kêu thảm thiết ngã lăn ra đất, Vọng Ngưng Thanh đúng như hắn mong muốn mà “thủ hạ lưu tình” nhưng ở đây lại không ai cảm thấy vui vẻ.
“Trợ Trụ vi ngược, làm hại giang hồ…” Nữ tử áo trắng dáng vẻ uyển chuyển, nhẹ nhàng mà khảy khảy dây đàn, trong âm điệu nhẹ nhàng êm tai, lời nói của nàng cũng như thơ như rượu: “Lời như vậy, đã nghe ngán rồi.”
Trong đại đường một mảnh tĩnh mịch.
Vọng Ngưng Thanh khẽ mỉm cười, nụ cười này mang theo vài ý vị sâu xa thuộc về Dung Hoa công chúa, khiến người ta nghĩ đến hải đường bị mưa gió ướt nhẹp hoặc là Ngu mỹ nhân khi sắp tàn nhưng lại nở rộ đến cực thịnh và diễm lệ, nụ cười nhìn triều đại sụp đổ mà vẫn ung dung không sợ hãi, tự toát lên vẻ phóng khoáng: “Các ngươi luôn cảm thấy ta là con dao trong tay người khác, coi ta là người lệ thuộc và tay sai của chủ mưu, vì sao các ngươi không thể nhìn thẳng vào ta, đối mặt ta? Hay là nói — cùng ta là địch, khiến cho các ngươi sợ hãi đến vậy sao?”
“Choang” một tiếng vang lên, có người thất thủ đánh nghiêng chén trà.
Ngôn ngữ cay độc không lưu tình chút nào như vậy đã chạm trúng chỗ đau của các nhân sĩ giang hồ ở đây. Trên thực tế, bao gồm Khúc Linh Tự, so với việc trừng phạt gian tướng đùa bỡn quyền mưu, những người đau lòng vì mất người thân càng muốn đem kiếm tiên áo trắng là người trực tiếp ra tay giết người ra xét cử. Nhưng họ không dám hoặc có thể nói, không thể.
Bởi vì trải qua sự giằng co dài đằng đẵng như vậy, sự mạnh mẽ của kiếm tiên sớm đã khiến họ cảm thấy tuyệt vọng, nàng mạnh đến mức gần như có khả năng muốn làm gì thì làm. Mặc dù bị ngàn người chỉ trích, nàng vẫn cười thản nhiên, dù dấn thân vào tà đạo, vẫn sống một cách phóng khoáng. Ngược lại là họ, một khi chọc giận kiếm tiên áo trắng, lại có khả năng đưa tới tai họa ngập đầu.
Nghĩ lại mà xem, Tuệ Trì của Khúc Linh Tự, Yến Hồi của Vọng Nguyệt Môn và Tưởng Húc của Tưởng gia, đều bị giết ngay trên địa bàn của mình. Ba vị cường giả này thậm chí còn không có cơ hội phản kháng hay cầu cứu.
Giang hồ sùng bái kẻ mạnh, gần như là bệnh trạng, cũng chính vì vậy, mới có câu nói “Hiệp dĩ võ phạm cấm” (hiệp khách dùng võ lực vượt qua pháp luật).
Đây là sự nhút nhát và kiêng kị chôn giấu trong lòng mọi người không dám nói ra, bởi vì “sùng nái kẻ mạnh” cho nên họ khi ý thức được không thể chiến thắng kiếm tiên áo trắng liền cố ý mà tránh đi nàng, thôi miên chính mình rằng “cường giả làm cái gì đều là về tình cảm có thể tha thứ”, ngược lại hướng mũi nhọn về phía gian tướng. Loại tâm tính này có lẽ giống như một phần thần tử ngu trung (ý nói trung thành mù quáng) không kém, “thiên tử không thể nào ngu ngốc, tất nhiên là do có tiểu nhân ở bên cạnh”, dùng danh nghĩa thanh quân để hành động không phải không hận thiên tử, mà là không đấu lại được.
Mọi người nhất thời im lặng, là họ càn rỡ, ngông cuồng đến quên mất rằng họ không dám đối đầu với kiếm tiên, chứ không phải kiếm tiên bị giang hồ đang suy yếu quản thức.
“Tôn thượng ngài đang làm cái gì?” Mèo nhỏ trợn mắt há hốc mồm: “Đầu sỏ gây tội thật sự là Kỳ Lâm Triệt không sai mà? Ngài vì sao lạ —”
“Yên lặng.” Vọng Ngưng Thanh đáp lời trong thức hải (ý thức): “Kế hoạch có biến, Kỳ Lâm Triệt muốn ôm hết tội lỗi vào mình, ta không thể để hắn được như mong muốn.”
Cái nồi đen này cần phải giành lại, dù không phù hợp với lời nói và việc làm của “Vân Xuất Tụ” cũng đã không còn bận tâm nhiều đến vậy.
Vọng Ngưng Thanh mỉm cười rũ mắt, thu lại sự lạnh băng và thương hại trong mắt: “Ta đến đây, chẳng qua là vì lại năm đó một đoạn ân oán, hiện giờ các ngươi tập trung cùng một chỗ, có lẽ là muốn kiếm pháp của ta?”
Không khí yên tĩnh ở giây tiếp theo trở nên túc sát (mang đầy sát khí), dù là Vân Xuất Tụ, khiêu khích đến mức này cũng đều không phải là lựa chọn sáng suốt.
Ngay khoảnh khắc hai bên giương cung bạt kiếm, bên ngoài lại bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài.
“Vân cô nương, ngươi không tiếc làm đến mức này, lại là vì tội gì?”
Hở? Vọng Ngưng Thanh ôm đàn quay đầu lại, thấy một thiếu niên dung mạo thoải mái sạch sẽ từ cánh cửa bên cạnh bước ra, dung mạo hắn có vài phần quen mắt, trong tay cầm một cành sơn chi, khóe môi treo nụ cười vân đạm phong khinh (thanh thản, tự tại).
“Chư vị, thỉnh tạm thời đừng nóng nảy.” Thiếu niên xoay chuyển cành hoa trong tay, đôi mắt mang cười liếc qua mỗi người trong sảnh lớn: “Xin nghe ta kể một câu chuyện đi.”