Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 120



"Tử Đồng." Yến Hoàng khẽ nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy Vọng Ngưng Thanh liền tự nhiên giãn ra: "Làm phiền Tử Đồng thanh tu thật sự băn khoăn, nhưng việc hôm nay không phải nhỏ."

Vọng Ngưng Thanh hỏi kỹ càng tỉ mỉ, lúc này mới hiểu ra, mấy tên sống sót mà nàng cố ý để lại đêm qua, trong một đêm đã chết bất đắc kỳ tử trong ngục, nhưng lại không tìm ra dấu vết tự sát của chúng.

"Bệ hạ lo lắng, vẫn còn dư nghiệt Sở quốc ẩn nấp trong hậu cung, tùy thời mà hành động, giết người diệt khẩu sao?" Vọng Ngưng Thanh âm thầm suy nghĩ: "Đích xác có khả năng này. Bất quá nói như vậy, kẻ chủ mưu tiềm tàng trong bóng tối này rất có thể ẩn sâu, thậm chí có khả năng... thân ở địa vị cao?"

Vài phi tần sau khi nghe xong, trong lòng "lộp bộp" một tiếng.

"Nhưng, nhưng mà, dư nghiệt Sở quốc gì đó chẳng qua là lời nói của Tống hậu, ai biết những thích khách đó rốt cuộc có địa vị gì?!" Thục Phi nắm chặt khăn tay, âm thầm cắn răng: "Chân trước thích khách động thủ, sau lưng Tống hậu liền đến hộ giá, còn một câu cắn chết (kết luận chắc chắn) những thích khách đó là dư nghiệt Sở quốc. Chuyện này không có bằng chứng, chẳng phải quá mức hoang đường sao?"

Thục Phi cực lực nói một cách mờ ám, nhưng tiếc là không làm gì được Tống Thanh Sước chính là một "quả cân". Nhiều năm trôi qua, Thục Phi sớm đã quên đi nỗi sợ hãi khi xưa bị Tống Thanh Sước một trận quyền cước đánh ngã lăn ra đất.

"Ý Thục Phi là, ngươi cảm thấy thích khách là do ta phái, để kiếm công lao hộ giá, tiện thể nhắc nhở Bệ hạ rằng ta có công lao diệt Sở trong người?" Vọng Ngưng Thanh sắc mặt nhàn nhạt, không chút do dự chọc thủng những ý nghĩ u ám, tối nghĩa của các phi tần đang ngồi: "Ta đây thì việc gì phải làm vậy?"

Yến Hoàng âm thầm gật đầu, không sai. Dựa vào võ công không ai sánh bằng của Tống Thanh Sước, trên đời này ai có thể ngăn cản? Huống chi năm đó là lúc hắn vẫn chưa trách tội, là nàng tự mình không vượt qua được chướng ngại tâm lý đó.

"Tống hậu đối với Bệ hạ một lòng trung thành, bọn thiếp tự nhiên trong lòng biết rõ ràng, nhưng việc đêm qua cũng làm Bệ hạ vất vả không thôi. Tống hậu nếu có chứng cứ, mong rằng vì Bệ hạ giải tỏa lo lắng có được không?" Hiền Phi lấy tay áo che miệng, nhu nhu nhược nhược mà nói: "Thần thiếp tưởng tượng đến việc cư nhiên có người trắng trợn táo bạo hành thích trong cung, liền cảm thấy trong lòng run sợ."

"Ta đã nói rồi, là ta ra ngoài chẻ củi thì ngẫu nhiên phát hiện vài tên áo đen. Bọn họ khi gặp ta không chút do dự lựa chọn tự sát, ta mới có thể kết luận bọn họ là dư nghiệt Sở quốc." Vọng Ngưng Thanh âm thầm chỉ dẫn Hiền Phi một chút, làm nàng hiểu mình thua ở đâu: "Không có lý do nào khác, đơn giản vì ta là Tống Thanh Sước, vậy là đủ rồi."

—— Bởi vì nàng là nữ nhi Tống gia, người được mệnh danh "Cô Lang" (sói cô độc, ê đoạn nì mắc cừi nha:)))))), một mình giết vào vương đình Sở quốc, lấy trọng thương làm cái giá để chặt đầu Thái tử Sở quốc.

Hiền Phi rũ mắt, ghì chặt khăn lụa trong tay.

Sự ngạo mạn và cao ngạo của Vọng Ngưng Thanh đương nhiên đã khiến một đám phi tần đều không thốt nên lời.

Quả thật, các nàng giỏi về tâm kế, quỷ kế đa đoan, nhưng các nàng lúc này đối mặt không chỉ là một nữ nhân xinh đẹp, mà còn là một vị tướng quân có công với xã tắc.

Bất kể tâm tư gì, đặt trước mặt nàng đều cảm thấy dơ bẩn.

Vọng Ngưng Thanh khẽ liếc Yến Hoàng đang suy tư và Hiền Phi mặt mang ưu sầu một cái, trong lòng biết thời cơ đã chín muồi, không thể tiếp tục truy cứu nữa, liền đổi lời nói: "Đương nhiên, những thích khách đó cũng không nhất định là bị diệt khẩu, rất có khả năng là trước khi hành thích đã uống thuốc, một khi vượt qua thời hạn nào đó mà không uống giải dược, độc liền sẽ phát tác, có lẽ là điều này cũng không chừng."

So với việc hậu cung phi tử có khả năng là tàn đảng Sở quốc, cách nói này dường như càng khiến mọi người dễ chấp nhận hơn.

"Thì ra là vậy, trẫm sẽ cho người tiếp tục điều tra." Yến Hoàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu có thể, không ai nguyện ý hoài nghi người bên gối mình có khả năng lòng mang mưu đồ rắn rết. Nghĩ vậy, hắn ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy nữ tử thay một thân áo xanh đứng ở cạnh cửa, y phục khoáng đạt, tiên phong đạo cốt (khí chất tiên nhân), khoảnh khắc khẽ rũ mắt lại dường như mang theo vẻ ngây thơ thuần khiết của trẻ sơ sinh, không khỏi trong lòng giật mình.

Tuy rằng Tống Thanh Sước đối với hắn không có tình yêu nam nữ, nhưng tấm lòng trong sáng như ngọc, lạnh lẽo như băng của nàng chứng giám thiên địa. Trên đời này chỉ sợ không còn một nữ nhân nào, sẽ giống Tống Thanh Sước đối với hắn chân thành đến vậy.

"Tử Đồng, mấy ngày qua thật sự làm liên lụy nàng, nhưng hiện giờ việc thích khách chưa định luận, không biết Tử Đồng có thể đi cùng làm bạn bên cạnh trẫm không?" Yến Hoàng nói như vậy.

Vọng Ngưng Thanh nhướng mày, không gợn sóng mà hành một cái lễ: "Vâng, thần thiếp tuân chỉ."

"Tử Đồng không cần đa lễ như vậy." Yến Hoàng thở dài đỡ nàng dậy. Hắn nắm tay Vọng Ngưng Thanh, nói: "Qua chút thời gian đó là ba năm một lần tổng tuyển cử trong cung, trẫm vốn không muốn lại thêm người vào hậu cung, nhưng năm nay biểu muội của nàng cũng nằm trong danh sách tú nữ, nàng có cần nàng ấy vào cung để bầu bạn với nàng không?"

Biểu muội ư? Vọng Ngưng Thanh thần sắc bất động. Mèo nhỏ không ở bên cạnh, nàng không thể nào biết được thân phận của vị "biểu muội" này: "Không cần, mọi thứ cứ theo quy củ mà làm đi."

Vọng Ngưng Thanh nhớ đến đồ đệ vẫn còn hôn mê trong phòng, hướng Yến Hoàng xin trở về thu dọn quần áo, nhưng cũng có chút hoang mang mà nghĩ.

... Trong mệnh quỹ ban đầu, biểu muội của Tống Thanh Sước, cuối cùng có vào cung hay không?