Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 126



Vọng Ngưng Thanh ấn mạch đập của Doãn Nam Thu, trầm mặc rất lâu, lúc này mới lên tiếng dò hỏi: “Thái y nói sao?”

“Ý quý nhân tựa hồ không biết bơi, bởi vậy bị ngạt khí, tuy rằng đã được cứu sống, nhưng bị kinh sợ, về sau e rằng sẽ để lại chứng ho thở khò khè nhẹ.” Thái y già nói như vậy.

“Người xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, nàng ta sao có thể không biết bơi?!” Nghi tần nhịn không được khẽ kêu: “Nàng ta nhất định là cố ý! Bôi nhọ thiếp!”

Yến Hoàng nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Nghi tần một cái, lại lần nữa lặp lại nói: “Tử Đồng, nàng thấy chuyện này thế nào?”

Vọng Ngưng Thanh cụp mắt xuống, Yến Hoàng không phải là người không có khả năng tự phán đoán lý lẽ, tự nhiên sẽ không chỉ nghe lời nói của một phía mà kết luận đúng sai một cách tùy tiện. Mặc dù Doãn Nam Thu bị nạn, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng sự phẫn nộ và sợ hãi của Nghi tần cũng rất chân thật, cho nên Yến Hoàng không phán đoán được rốt cuộc ai đang nói dối, lúc này mới dò hỏi cái nhìn và kiến nghị của “Tống Thanh Sước”.

“Tuy rằng xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, nhưng Nam Thu đích xác không biết bơi.” Vọng Ngưng Thanh thở ra một hơi, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Bởi vì khi còn nhỏ nàng ấy cùng ta ra ngoài du ngoạn, khi đó ta khinh công chưa nhập môn, cõng nàng ấy chạy vội trong rừng cây, không cẩn thận đã làm nàng ấy ngã vào trong sông.”

Mọi người: “……”

Xuất hiện rồi, những lời nói việc làm kỳ lạ khó hiểu của Hoàng hậu nương nương!

“Từ đó về sau, Nam Thu liền sợ nước như sợ hổ.” Vọng Ngưng Thanh mặt không đổi sắc mà nói dối: “Ta không biết nàng ấy là do Nghi tần đẩy hay là tự mình không cẩn thận ngã xuống, nhưng hẳn là không phải cố ý ngã vào trong nước. So với những điều đó, ta có thể hỏi một chút Nghi tần, ngươi và nàng ấy “trò chuyện”, cụ thể đã nói những gì?”

Nghi tần cứng đờ người, các phi tần trong phòng cũng đều chìm vào im lặng.

Một luồng không khí xấu hổ lan tràn trong phòng, hiển nhiên chuyện cung đình xa lánh Doãn Nam Thu trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

“Liền, liền nói chuyện một ít… Một ít việc nhỏ… Chuyện son phấn, linh tinh…”

“Đủ rồi.” Yến Hoàng thở dài một hơi, quay đầu lại nói: “Nghi tần, cấm túc ba tháng, chép 《Tĩnh tâm chú》 một trăm lần.”

“Bệ hạ!” Nghi tần nước mắt giàn giụa, nàng vốn không được sủng ái, cấm túc ba tháng, Hoàng thượng phỏng chừng sẽ quên mất nàng, có khác gì bị đày vào lãnh cung đâu? Nhưng Yến Hoàng vốn dĩ nói một không hai, nàng không dám cãi lời Yến Hoàng, chỉ có thể nuốt tiếng nói: “Vâng, thần thiếp tuân chỉ…”

Các phi tần khác cũng sôi nổi cúi đầu, các nàng không ngờ Yến Hoàng chần chừ nửa ngày ở đây, Tống hậu bất quá chỉ nói một câu, hắn liền không chút do dự hạ quyết đoán. Xem ra địa vị của Tống Thanh Sước trong lòng Yến Hoàng là không ai có thể so sánh, vậy thì tương ứng, thái độ của các nàng đối với Ý quý nhân cũng nên sửa lại.

Ý quý nhân đích xác mềm yếu dễ bị bắt nạt, nhưng sau lưng nàng lại là khối xương cứng Tống Thanh Sước, hiện tại trong cung còn chưa có ai có thể gặm được.

Phi tần và các cung nữ lần lượt lui xuống, Yến Hoàng lúc này mới nhìn về phía Doãn Nam Thu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, lần này là do trẫm sơ suất.”

“Bệ hạ không cần xin lỗi.” Vọng Ngưng Thanh lắc đầu, Yến Hoàng thật là một vị hoàng đế tốt, hắn cũng không bủn xỉn với việc xin lỗi người có địa vị thấp hơn, đây là mỹ đức của hắn: “Biểu muội không phải nữ tử yếu đuối, nàng có thể tự bảo vệ tốt mình, chỉ là lần này, có lẽ cũng là bị người ta đánh úp không kịp trở tay.”

“Trẫm biết.” Yến Hoàng hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Sước đang đứng bên cạnh mình: “Trẫm là nói, không thể định tội kẻ đứng sau Nghi tần, trẫm thực sự xin lỗi.”

“… Không sao.” Đích xác, chỉ riêng chuyện đẩy người xuống nước, mức độ nghiêm trọng đã đủ để Nghi tần đền bù rồi. Nếu muốn truy cứu sâu hơn, khó tránh khỏi sẽ có chút chuyện bé xé ra to: “Bệ hạ cũng là có khó xử, cân bằng hậu cung vốn là nghĩa vụ của thần thiếp nhưng vì thần thiếp mang tội, lúc này mới dẫn đến hậu quả như vậy, làm bệ hạ phí tâm.”

“Nàng… Những năm gần đây, đích xác có chút quá đáng.” Yến Hoàng cúi đầu nhìn Doãn Nam Thu với khuôn mặt trắng bệch, thấp giọng nói: “Vì thường ngày đều là những việc nhỏ không ảnh hưởng đến cục diện chung, trẫm liền mở một con mắt nhắm một con mắt. Chuyện khuyến khích Lan quý nhân năm đó cũng có sự nhúng tay của nàng. Trẫm sẽ cảnh cáo nàng.”

“Nàng” trong lời của Yến Hoàng, tự nhiên là “Thục phi”.

Thân là con gái của Thừa tướng, Thục phi tự nhiên là phi tần có địa vị cao nhất trong hậu cung nhưng nàng cho đến ngày nay vẫn không thể đạt được vị trí hoàng hậu, điều đó không thể tách rời với việc nàng “vô đức” (không có đức hạnh).

Thục phi là một nữ tử sống vô cùng kiêu ngạo, ngang ngạnh, hơn nữa coi dùng mọi thủ đoạn không từ bỏ là chuyện bình thường. Nàng thỉnh thoảng sẽ thẳng thắn đến mức khiến người ta tức giận, trực tiếp nói cho Yến Hoàng rằng mình ghét một phi tần nào đó hoặc mình bị ai đắc tội. Nàng coi sự phân biệt địa vị và cấp bậc là điều đương nhiên, là một tiểu thư đại gia sinh ra đã tôn quý.

Nói ngắn gọn, nàng có thể trở thành một phi tử xuất sắc, dẫm lên thi cốt của vô số nữ tử để đứng ở địa vị cao, nhưng lại không thể trở thành một Hoàng hậu xuất sắc, phụ tá bên cạnh đế hoàng với thân phận quốc mẫu.

Tuy nhiên, sự sủng ái và nhường nhịn của Yến Hoàng đối với nàng cũng có giới hạn. Hiện tại chưa phát tác, bất quá là bởi vì nàng còn chưa chạm đến điểm mấu chốt.

Yến Hoàng dặn dò xong liền rời đi, Vọng Ngưng Thanh nhìn theo hắn đi khuất, trong phòng nhất thời lâm vào yên tĩnh.

“… Sau này nên nói thế nào, trong lòng hẳn là hiểu rõ rồi chứ?” Vọng Ngưng Thanh không quay đầu lại, nói với khoảng không: “Bị bắt nạt thì nghĩ cách đánh trả, không sai, nhưng không cần lấy tính mạng mình ra đùa giỡn. Dượng sẽ không muốn thấy muội làm như vậy, hiểu không?”

“……”

Vọng Ngưng Thanh nói xong, cũng không đợi người phía sau đáp lại, liền thẳng thừng rời đi.

Trong phòng không có người, qua một hồi lâu, Doãn Nam Thu mới chậm rãi mở mắt. Hơi thở mong manh của nàng dần trở nên hữu lực, mạch đập hỗn loạn cũng trở về bình thường. Nàng ngửa đầu nhìn màn lụa nơi nóc giường, trố mắt một hồi lâu, lúc này mới hồi phục hơi thở lại. Nàng điều chỉnh hơi thở của mình, cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi.

“… Bị phát hiện rồi sao?”

Doãn Nam Thu nhìn nhìn tay mình, hơi ấm còn sót lại ở đầu ngón tay người kia dường như vẫn còn lưu lại trên làn da lạnh lẽo, có lẽ là bởi vì khi bắt mạch thì nàng đã bị nhìn thấu tình hình thực tế là nàng giỏi võ.

Bất quá, Doãn Nam Thu không ngờ, người biểu tỷ kiên cường không chịu khuất phục đó, cư nhiên sẽ vì giúp nàng che giấu nội tình mà nói dối.

“Rõ ràng Bệ hạ cũng biết chuyện Lan quý nhân hãm hại biểu tỷ là do Thục phi sai sử, nhưng lại —”

Hóa ra, là vẫn chưa đủ sao?

Vì còn chưa đủ, cho nên mới sẽ bị nơi chốn chịu thiệt, muốn kéo Thục phi xuống ngựa, chỉ đơn giản là “bắt nạt phi tần cấp thấp” là xa xa không đủ.

Xem ra, cần thiết phải tiếp xúc một chút với Hiền phi và Ngũ Hoàng tử.

“Thật là —” Doãn Nam Thu ngồi trước gương trang điểm, nhìn khuôn mặt thanh lệ, ưu nhã trong gương, lạnh nhạt cụp mắt nói: “Thật là, so với trong tưởng tượng còn quá đáng hơn nhiều.”

— Tòa hoàng cung ăn thịt người không nhả xương này.