Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 134



Doãn Nam Thu lần đầu tiên gặp Tống Thanh Sước, chỉ cảm thấy nữ hài này thật kỳ lạ.

Mái tóc dài hơi thô cứng, khô khan mà lại rối bù, buộc cao thành đuôi ngựa hệt như nam hài. Khuôn mặt mỹ miều diễm lệ bị làn da khô vàng đen bóng kia phá hỏng đến không còn một mảnh. Tư thái, dáng vẻ, khí chất đều tuyệt, một chút cũng không giống tiểu thư khuê các mười ngón tay không dính nước xuân. Nàng đứng giữa phố xá, thu hút hầu hết là ánh mắt của các tiểu cô nương. Nếu bỏ qua sự thật nàng ấy là một vị tiểu thư của đại gia tộc, Doãn Nam Thu có lẽ sẽ cho rằng nàng ấy là một chiến tướng tài giỏi, kinh nghiệm đầy mình trên sa trường.

Nhưng mà, khác với người mẫu thân anh dũng, mạnh mẽ, nàng ấy không hề hung hãn cũng không ngông cuồng. Đôi mắt như đá đen óng ánh kia khi nhìn người, luôn lạnh lùng hờ hững như chứa đựng một hồ băng giá lạnh ngưng đọng cả thời gian.

Nàng ấy thật đúng là một người kỳ lạ, Doãn Nam Thu nghĩ thầm.

Vừa không biết đấu đá nội bộ, lại chẳng hiểu cách làm người khác yêu thích, luôn một vẻ hiểu rõ mọi sự trong lòng mà sống chết mặc bay. Không biết nên nói là chất phác hay lãnh đạm đây.

Rõ ràng là nữ nhi nhà Tống gia đường hoàng quang minh, nhưng lại không giống mẫu thân, đáy mắt không chấp nhận được một hạt cát. Trí thông minh vặt của Doãn Nam Thu trong mắt biểu tỷ Tống Thanh Sước tựa như múa đao trước mặt Quan Công (ý nói khoe tài trước người giỏi hơn). Nàng ấy không ngăn cản những trò đùa dai của nàng, cũng không vạch trần vẻ bề ngoài của nàng. Có những lúc, Doãn Nam Thu sẽ mơ hồ mà cảm thấy, hành động của mình trong mắt Tống Thanh Sước thậm chí còn có vài phần đáng yêu.

Nàng ấy dường như đứng ở một cảnh giới cao hơn tất cả mọi người, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, hệt như thần minh nhìn xuống lũ kiến.

Điều này quả thực quá đáng ghét.

Doãn Nam Thu ghét Tống Thanh Sước, ghét vô cùng, bởi vì nàng từ nhỏ đã là một đứa trẻ kiêu ngạo. Hàng xóm láng giềng đều khen nàng hào phóng, hiểu chuyện, nàng vẫn luôn là tấm gương cho những đứa trẻ khác. Cho đến một ngày, trong thế giới của nàng xuất hiện một Tống Thanh Sước, mạnh hơn nàng, kiêu ngạo hơn nàng, thậm chí còn dùng ánh mắt như thần minh kia, gần như kiêu căng mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Nên nói là có ý trả thù, hay nói là cậy sủng mà kiêu đây? Không biết từ khi nào, nàng liền sẽ vẻ mặt thẹn thùng e lệ mà đứng bên cạnh Tống Thanh Sước, sắm vai nhân vật “biểu muội dịu dàng”. Trời sập có người cao chống đỡ, không biết từ lúc nào nàng cũng đã quen hễ mình gây ra họa, liền do Tống Thanh Sước đến thu dọn tàn cuộc.

Nói giải quyết ổn thỏa cũng không đúng, thuần túy chỉ là gánh tội thay mà thôi. Rốt cuộc chỉ cần hai người cùng nhau ra ngoài chơi, xảy ra chuyện người lớn cũng sẽ cảm thấy là lỗi của Tống Thanh Sước, bởi vì Doãn Nam Thu đại diện cho sự ngoan ngoãn, dịu dàng.

Mối họa thực sự xảy ra đó là sự kiện bắt cóc khi còn nhỏ. Khi đó Doãn Nam Thu nháo nhào đòi đi một số “cấm địa” ở nam thành để mở rộng tầm mắt. Tống Thanh Sước không có cách nào với nàng, dựa vào sự tài giỏi và gan dạ liền dẫn nàng đi. Một đứa trẻ tám tuổi dẫn theo một đứa trẻ bảy tuổi, bị người khác theo dõi là chuyện rất bình thường. Sức lực của Tống Thanh Sước không yếu, nhưng không chịu nổi nàng còn mang theo cái kéo chân sau Doãn Nam Thu này.

Cái gọi là “bị mê dược ám toán” chẳng qua là lừa gạt người lớn. Tình huống thực sự là vì Doãn Nam Thu, Tống Thanh Sước mới có thể rơi vào tay bọn buôn người.

Doãn Nam Thu đã gặp chuyện khủng khiếp nhất cuộc đời.

Khác với Tống Thanh Sước bề ngoài khó phân nam nữ, dáng vẻ và khí chất của Doãn Nam Thu định trước nàng không thể nào bị bọn buôn người bán đi đâu ngoài thanh lâu. Đó cũng là lần đầu tiên Doãn Nam Thu cảm thấy tuyệt vọng, những thủ đoạn, kỹ xảo nàng lấy làm tự hào không có một cái nào phát huy được tác dụng. Trừ việc khóc, nàng cái gì cũng không làm được.

Nàng bị mùi son phấn nồng nặc đáng ghét bao vây, nghe tiếng cười ranh mãnh ghê tởm của tú bà. Bàn tay của bà ta dù được chăm sóc kỹ lưỡng vẫn đầy vết chai và nếp nhăn v**t v* trên người nàng, miệng tô son phấn diễm lệ cứ mở ra khép vào. Doãn Nam Thu không nhớ rõ bà ta nói gì, nàng chỉ nghe thấy hai chữ vô cùng nhục nhã, suốt đời học thức của nàng cũng không thể hình dung được sự dơ bẩn ấy — “kiểm tra hàng” (验货)

Sau đó Doãn Nam Thu liền thấy Tống Thanh Sước lần đầu tiên nổi giận. Tống Thanh Sước vĩnh viễn bình tĩnh, thản nhiên, không gì làm không được như thần minh kia, vì nàng mà tức sùi bọt mép.

“Khó chịu sao?” Nàng ấy dùng ngón cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng. Chất lỏng chát chúa kia còn lẫn máu của Tống Thanh Sước. Nàng vì tránh thoát mê dược cùng dây thừng, cổ tay đều bị dây thừng mài nát, nhưng một tay nàng ấy còn cầm kiếm, một tay còn lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc, ta sẽ bắt bọn chúng đều phải dập đầu tạ tội với muội.”

Tống Thanh Sước nói được thì làm được.

Từ bọn buôn người đến tú bà, từ nữ nhân muốn thay thế mẫu thân kia đến những nô bộc lắm lời kia, tất cả mọi người đều khóc lóc thảm thiết mà quỳ gối trước mặt nàng, khẩn khoản cầu xin nàng tha thứ.

Ngươi đã bao giờ thấy khoảnh khắc thần minh rút kiếm ra khỏi vỏ vì ngươi chưa? Đôi mắt ấy trong trẻo không vướng bụi trần vì nỗi khổ ngươi gặp phải mà dấy lên phẫn nộ. Cái sắc thái thuộc về con người ấy cuồn cuộn trong mắt nàng ấy, điều này làm cho tròng mắt đen của nàng ấy trông còn đen hơn, còn sáng hơn ngày thường. Kiếm của nàng ấy là một thanh kiếm đồng cổ xưa, nặng nề, vừa không hoa lệ cũng chẳng xinh đẹp. Nhưng khi nàng cầm kiếm ngang người mà đứng, đâm ra một tia kiếm sáng như tuyết, Doãn Nam Thu thề, nàng đời này chưa từng thấy một kiếm kinh diễm đến vậy, chưa từng thấy một vầng sáng rực rỡ chiếu rọi vũ trụ đến thế.

Vạt áo nàng không gió tự bay, bị kiếm khí sắc bén, nghiêm nghị thổi tung bay phấp phới. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ non nớt nhưng lại giống như một dãy núi không thể vượt qua.

— Tựa như thần vậy.

“Nàng ấy rõ ràng là thanh kiếm ba thước, là dòng nước tuyết hoang dã, vậy mà ngài lại muốn nàng ấy hoen gỉ, cất giấu nàng ấy trong chốn thâm cung.” Doãn Nam Thu yên lặng quỳ trên mặt đất, năm ngón tay mảnh khảnh siết chặt vạt áo. Nước mắt chảy xuống khô lại trên mặt, mang theo một cảm giác đau rát. Nhưng lần này, sẽ không còn ai khẽ v**t v* khuôn mặt nàng, vì nàng lau đi mọi nỗi bi thương. “Ta làm sao có thể cam tâm?”

“Nếu nàng ấy chỉ luôn ở trong lãnh cung, ta còn có thể an ủi mình rằng nàng ấy đã công thành rồi lui thân, có thể an hưởng tuổi già. Nhưng vì sao, nàng ấy lại còn muốn bước chân vào thế gian vẩn đục này lần nữa chứ?”