“… Sư phụ vẫn không chịu gặp ta phải không?”
Mộ Dung Thần cầm bút chấm mực, trên giấy loang ra một cảnh sơn hà hùng vĩ tráng lệ. Hắn dường như ôm hoài bão thiên hạ, nét bút tựa thần trợ, chỉ vài nét đã phác họa nên dáng vẻ mờ ảo của núi non trùng điệp, cùng sự cuộn chảy không ngừng của dòng sông. Nhưng nếu nhìn kỹ bức họa, sẽ nhận ra cảnh sông núi tùy ý phác họa ấy, hóa ra chỉ là nền cho một bóng hình.
Hắn thay bằng cây bút mảnh nhất, cẩn trọng từng ly từng tí phác họa một bóng lưng thẳng tắp, gầy guộc trên vách đá cheo leo. So với non sông được điểm tô bằng những nét mực dày đặc, bóng hình ấy còn đáng để hắn dốc tâm hơn nhiều.
“Vâng, thưa điện hạ.” Tên thái giám theo hầu Ngũ hoàng tử là Tần Sanh, tổ tiên vốn xuất thân thế gia, nhưng vì lỗi lầm của tiền nhân mà mang tội, sau bị sung vào làm nô bộc. Tần Sanh từ nhỏ chịu nhiều khổ cực, trải qua mấy lần chuyển tay mới vào được cung, được Mộ Dung Thần thu nhận, gột rửa thân phận nô bộc, gia đình cũng được sắp xếp ổn thỏa, bởi vậy hắn đối với Mộ Dung Thần một lòng trung thành, không chỉ là chủ tớ mà hai người còn thân thiết như bằng hữu.
“Hoàng hậu nương nương nói ngài tuổi đã lớn, trừ mẫu phi ra, không thể như trước kia mà lưu lại lâu trong cung của các phi tử. Nàng chưa từng dạy dỗ kẻ bất lễ, khuyên ngài nên tự biết hành xử cho phải đạo.”
Ý ngoài lời là: đừng có mà làm nũng nữa, phiền chết đi được.
“Cũng phải, dù sao sư phụ vốn là người như vậy mà.” Mộ Dung Thần đặt bút lông xuống, xoa xoa cổ tay, gần như tự lẩm bẩm: “Quá đỗi giữ lễ, ngược lại khiến ta có chút phiền lòng.”
Mộ Dung Thần nghĩ bụng, dù sao hắn vẫn luôn muốn được thân cận với sư phụ hơn một chút. Nhưng là hoàng tử và phi tử, rốt cuộc làm sao mới có thể thân cận hơn được đây?
“Sắp không giấu được nữa rồi.” Mộ Dung Thần thần sắc điềm nhiên, trong khoảnh khắc ấy, nét mặt hắn giống hệt Vọng Ngưng Thanh: “Nếu không phải sư phụ cố ý tránh hiềm nghi, ta cũng không thể che giấu được lâu đến vậy. Sư phụ thật sự giống một thanh kiếm, khi ra khỏi vỏ và khi chưa ra khỏi vỏ hoàn toàn là hai người khác nhau, phải không, Tần Sanh?”
“Tiểu nhân thấy điện hạ nói có lý.” Tần Sanh cúi mày rũ mắt, cung kính đáp.
“Lời thật lòng thì sao?”
“Tiểu nhân thấy lời Hoàng hậu nương nương nói rất có lý.” Tần Sanh vẫn cung kính nói: “Điện hạ nên biết giữ lễ nghĩa một chút, đừng có phiền phức như vậy.”
“… Hồ đồ, sư phụ sẽ không nói vế sau đâu.” Mộ Dung Thần không hề tỏ ra tức giận vì bị mạo phạm, hoặc có lẽ, chính vì Tần Sanh dám vuốt râu hùm như vậy, hắn mới giữ người này bên cạnh, để tránh có ngày mình trở nên cố chấp cứng đầu: “Đức phi, không, bên Doãn thị vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Sau khi Đức phi Doãn Nam Thu "bệnh mất", Mộ Dung Thần vẫn luôn dò la tin tức của nàng ta. Đáng tiếc, chuyện xảy ra vào ngày Đức phi bệnh mất, ngoài Yến Hoàng và Vọng Ngưng Thanh ra, chỉ có tâm phúc thân cận của Yến Hoàng là Thôi công công biết đôi chút. Thôi công công là người không thể mua chuộc, võ công của Vọng Ngưng Thanh lại cao tuyệt đến mức Mộ Dung Thần không cách nào cài cắm ám vệ, bởi vậy hắn đối với những chuyện xảy ra ngày hôm đó chỉ biết lờ mờ. Hắn chỉ biết đêm đó sư phụ ra khỏi cung, cựu bộ hạ của Tống gia đồn trú ở kinh thành tức tốc về Giang Nam trong đêm, còn Doãn tri châu sau khi nhận được tin Đức phi “bệnh mất” cũng bắt đầu đóng cửa không ra, từ chối gặp khách.
Từ đủ mọi dấu hiệu có thể thấy rõ ngọn ngành sự việc, Mộ Dung Thần đoán tám phần là âm mưu của Đức phi đã bị sư phụ vạch trần và vị sư phụ cương trực, trung quân ấy đã đưa ra lựa chọn giữa phụ hoàng và biểu muội. Với sự hiểu biết của hắn về sư phụ, chừng nào phụ hoàng còn ngự trị trên long ỷ, nàng tuyệt đối sẽ không chọn ai khác ngoài phụ hoàng.
Đức phi hẳn là đã thua cuộc.
Nhưng trong lòng Mộ Dung Thần luôn có một linh cảm, nữ nhân tên Doãn Nam Thu ấy sẽ không đơn giản mà chết đi như vậy.
Sự tin chắc này không liên quan đến bản thân Doãn Nam Thu, mà đến từ sự tin tưởng và thấu hiểu đối với sư phụ. Đối với người khác, trên đời này có lẽ không có chuyện vẹn cả đôi đường, nhưng sư phụ có lẽ có thể đưa ra lựa chọn vẹn cả tình lẫn nghĩa, bởi vì sư phụ là người không gì làm không được, Mộ Dung Thần vẫn luôn tin tưởng như vậy.
“Nhưng, nước cờ Đức phi xem như là phế bỏ rồi.” Mộ Dung Thần cuộn tranh lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Rõ ràng đã cảnh báo nàng ta đừng quá bốc đồng.”
“Dù sao Đức phi nương nương cũng khác với những người như điện hạ, che giấu thân phận nhiều năm mà chẳng mảy may hổ thẹn. Sự che giấu vụng về của nàng ta chỉ là để đánh cược sự thiệt tình của Hoàng hậu nương nương thôi.” Tần Sanh cung kính nói: “Tiểu nhân may mắn được hầu hạ Hoàng hậu nương nương một thời gian, bởi vậy tiểu nhân cho rằng Hoàng hậu nương nương là bậc cao tiêu thoát tục, tâm tính như băng tuyết. Kẻ tiểu nhân hay bậc quân tử, dù có bụng dạ đen tối như Đức phi nương nương, nhưng chỉ cần đối đãi chân thành, Hoàng hậu nương nương đều có tấm lòng rộng lượng như biển cả.”
“Ngược lại, nếu điện hạ cứ che giấu như vậy, một ngày kia bị Hoàng hậu nương nương phát hiện, e rằng sẽ —”
Tần Sanh không nói thêm, nhưng ý tứ chưa nói hết trong lời hắn, Mộ Dung Thần lại cảm nhận được.
“Đúng vậy, nàng ấy quả thực có lòng khoan dung như biển cả.” Mộ Dung Thần khẽ rũ mi: “… Nhưng tại sao một người dịu dàng như thế, lại không thể dung thứ “dư nghiệt Sở quốc” chứ?”
Tần Sanh khẽ ngẩng đầu, nhìn người đang chống tay lên bàn, đứng trước cửa sổ. Dung mạo hắn nhàn nhạt, trên khuôn mặt vốn đã vui buồn khó biết lại thoáng hiện một nét u buồn khó nhận ra. Hễ cứ có chuyện liên quan đến vị đại nhân kia, Ngũ hoàng tử vốn luôn nắm chắc mọi chuyện lại luôn lộ vẻ bối rối của một thiếu niên, nhưng rõ ràng những gì thể hiện trên hàng mày ấy, lại chính là tình cảm ban đầu chớm nở.
Ngũ điện hạ có nhận ra không? Rằng mình đã yêu người kế thất trên danh nghĩa của phụ thân mình, yêu vị sư trưởng trên tình nghĩa của mình.
Tuy nhiên, ngay cả vị chủ tử mang một nửa dòng máu hoàng tộc Sở quốc cũng chấp nhận rồi, thì việc chấp nhận thêm sở thích kỳ lạ của chủ tử cũng chẳng có gì to tát. Dù sao Hoàng hậu nương nương quả thực là một người đáng để người khác ngưỡng mộ, yêu một người như vậy chẳng có gì đáng hổ thẹn — cho dù hắn không nghĩ chủ tử có thể lay chuyển được Hoàng hậu nương nương.
“Điện hạ.” Tần Sanh thở dài, cảm thấy mình nên khuyên nhủ: “Chuyện che giấu này là do điện hạ tự lựa chọn, phải không? Giờ lại oán trách Hoàng hậu nương nương, e rằng có chút vô lý chăng? Hơn nữa, tiểu nhân thấy Hoàng hậu nương nương đối với điện hạ vẫn luôn chân thành, có tình nghĩa sư đồ ở đó, dù có biết thân thế của điện hạ, Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng sẽ tha thứ cho ngài.”
Cùng lắm là đánh gãy chân, tệ hơn nữa là đoạn tuyệt quan hệ, chứ không đến nỗi lấy mạng.