Khi Vọng Ngưng Thanh mở mắt lần nữa, nàng thấy mình đang ngồi trong một căn nhà gỗ đơn sơ. Một nữ tử đang quay lưng lại với nàng, lớn tiếng mắng nhiếc ngoài cửa.
“Ta cho mấy người thể diện hay gì?! Thấy chúng ta mẹ goá con côi liền dám lấn tới ư! Con dâu nuôi từ bé hả? Mấy người xứng sao?!”
“Cút! Mấy người đều cút ngay cho ta! Nếu không cút, đừng trách ta không khách khí!”
Bên ngoài, những lời cãi vã ồn ào như lũ ruồi bọ vo ve bên tai. Vọng Ngưng Thanh tập trung lắng nghe, nhận ra đó chỉ là những lời đàm tiếu của mấy thôn phụ, chửi rủa rằng: “Quả phụ khắc phu còn dám kiêu ngạo thế sao?”, “Chẳng qua là một đứa nha đầu có gì mà hiếm lạ?”, “Mặt mày trông như hồ ly tinh, cưới về cũng là gia đình không yên ổn”.
Vọng Ngưng Thanh trong lòng đã nắm rõ tình hình, nên không hề nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, sắp xếp lại ký ức trong đầu. Nhưng nàng rất bình tĩnh, còn nữ tử mà nàng nên gọi là “Mẫu thân” thì không. Chỉ thấy nàng ta đột nhiên quay lại, xông vào bếp vớ lấy cây củi đốt lò, rồi lại quay người chạy ra ngoài. Vọng Ngưng Thanh hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, liền thấy nữ tử thân hình mảnh mai yếu ớt kia xông thẳng vào đám thôn phụ vai u thịt bắp, cây củi đốt lò trong tay giương cao, khi bổ mạnh xuống tạo thành một luồng gió sắc lẹm, cây củi thẳng tắp vậy mà chém ra tàn ảnh uốn lượn trong không trung.
Trời đất quỷ thần ơi! Là một người luyện võ! Mèo nhỏ xem mà tặc lưỡi không ngừng. Nó nhìn nữ tử đó một chống mười, đánh cho mấy nông phụ có vòng eo to gấp đôi nàng kêu la thảm thiết. Nhận thấy nữ tử này không dễ chọc, những nông phụ kia mới hoảng loạn bỏ chạy, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa những lời tục tĩu.
Vọng Ngưng Thanh có khả năng quan sát phi phàm, liếc mắt một cái đã nhận ra nữ tử kia tuy sức yếu lực kiệt, nhưng lại là một cao thủ kiếm thuật.
Nữ tử sau khi xua đuổi đám người gây rối, trở về phòng liền một tay ôm Vọng Ngưng Thanh vào lòng, v**t v* gáy nàng mà nức nở nói: “Nhiên nương, Nhiên nương, sao số con lại khổ thế này?”
Vọng Ngưng Thanh cúi đầu nhìn bàn tay mình. Cơ thể của đứa trẻ năm tuổi, làn da trắng nõn non mịn, mu bàn tay còn có những vết lõm tròn của trẻ sơ sinh, hiển nhiên là được bảo vệ rất tốt. Đây mà gọi là số khổ gì chứ? Vọng Ngưng Thanh có chút khó hiểu, nàng không nhìn thấy mặt mình, cũng không biết mèo nhỏ đã biến mình thành hình dáng gì, chỉ có thể ngửa đầu nhìn nữ tử đang ôm chặt mình, âm thầm suy đoán.
Nữ tử khóc thút thít, nàng trông chừng chỉ hơn 30 tuổi, gương mặt đầy vẻ bệnh tật, toàn bộ đều là sự tiều tụy suy yếu sau khi bị cuộc sống tra tấn. Vết nhăn nơi khóe mắt nhàn nhạt, nhưng không khó để nhận ra đây là một khuôn mặt xinh đẹp. Vì ở gần, Vọng Ngưng Thanh có thể cảm nhận được hơi thở của nàng ta, ngắt quãng, yếu ớt, tiếng tim đập lộn xộn, mắt mờ đục. Đây là biểu hiện của đại nạn sắp đến.
Nữ tử hiển nhiên cũng biết mình không sống được bao lâu, ôm Vọng Ngưng Thanh khóc một hồi lâu, mới lau nước mắt miễn cưỡng cười gượng: “Nhiên nương, về phòng mình đi, đừng lên tiếng.”
Vọng Ngưng Thanh nghe lời, từ trên ghế nhảy xuống, bước những bước chân ngắn nhỏ trở về phòng. Nói là về phòng, nhưng thực ra trong nhà không có cửa, chỉ dùng rèm vải ngăn cách. Qua khe hở, Vọng Ngưng Thanh thấy nữ tử xoa xoa nước mắt, lục tung khắp nơi để tìm thứ gì đó. Một lát sau, dường như đã tìm thấy, bóng dáng căng thẳng của nàng ta cũng thả lỏng xuống. Nàng ta thấy trời đã tối, liền vào bếp mang ra một chén cháo, dịu dàng dỗ dành Vọng Ngưng Thanh ăn xong. Ăn no, Vọng Ngưng Thanh ngồi trên giường đất, mặt vô cảm bẻ ngón tay chơi, còn nàng ta vội vàng rời đi.
Mèo nhỏ không ở bên cạnh, không biết đi đâu, Vọng Ngưng Thanh cũng không bận tâm, chỉ suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.
Nhưng không bao lâu, nàng liền mím môi đứng lên. Nàng cảm thấy có một luồng hơi thở mạnh mẽ khóa chặt nơi này, có người đang xé rách hư không (xuyên không gian) từ ngàn dặm xa mà đến.
Luồng hơi thở này đã cận kề độ kiếp, đã tu luyện ra đạo vận, là cảnh giới cao nhất của người vấn đạo chưa được ban tiên ấn, chỉ kém Vọng Ngưng Thanh một cảnh giới thôi!
Vọng Ngưng Thanh nhìn quanh, nhưng không tìm thấy gương trong phòng, chỉ có thể giơ tay che đi đôi mắt mình. Đạo vận là chính quả mà người vấn đạo dốc lòng tu hành, là sự lý giải và lĩnh ngộ của họ đối với Đạo. Thông thường, nó được khắc vào trong ánh mắt. Do đó, chỉ cần nhìn vào mắt, liền có thể biết được người vấn đạo đang tu đạo gì.
Vọng Ngưng Thanh tự giấu mình cẩn thận, nghĩ thầm, những ngày sau e rằng sẽ không dễ dàng gì. Tuy nói nàng cao hơn người kia một cảnh giới lớn, nhưng dù sao cũng độ kiếp thất bại, chỉ còn một sợi tàn hồn. Việc Vọng Ngưng Thanh luân hồi chuyển thế là qua con đường chính thống, được Tư Mệnh tiên quân cho phép. Nhưng nàng hiểu rõ, người ngoài lại không hiểu được. Chỉ cần hơi vô ý để lộ manh mối, e rằng sẽ bị coi là “đoạt xá” (chiếm đoạt thân xác người khác).
Nếu là đoạt thân thể của người đã chết thì không nói làm gì, nhưng nếu là đoạt thân thể người sống, đó chính là hành động thương thiên hại lý.
Vọng Ngưng Thanh nằm trên giường đất nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng thực ra đang hết sức chăm chú chú ý động tĩnh trong sân. Luồng hơi thở mạnh mẽ kia lặng lẽ đáp xuống sân, tiếng gà gáy chó sủa cách đó không xa liền đột nhiên im bặt. Chắc hẳn người này đã tùy tay bày ra kết giới. Đối phương có thể nhanh như vậy tìm được nơi này, xem ra vật mà nữ tử kia vừa tìm kiếm hẳn là tín vật chứa tinh huyết của người này.
Liên hệ với thân phận hiện tại của mình, không khó để suy đoán người kia là ai.
Quả nhiên, Vọng Ngưng Thanh không lâu sau liền nghe thấy tiếng hai người nói chuyện. Có lẽ là đối phương chưa từng phòng bị hoặc có lẽ họ không nghĩ rằng một đứa trẻ năm tuổi lại tai thính mắt tinh đến vậy, hai người nói chuyện cũng không cố ý tránh né. Giọng nữ tử yếu ớt, còn giọng nam kia thì trầm ổn, hờ hững, lộ ra vẻ vô dục vô cầu lạnh lẽo.
“Chuyện cũ đã như hôm qua, không cần nói thêm. Ta đã nói rồi, ta nợ ngươi một nhân quả.”
“Ta biết, ta cũng không cầu sư huynh tha thứ ta. Hiện giờ đại nạn của ta sắp đến, chỉ là không yên lòng đứa trẻ… Chỉ cầu sư huynh, không, chưởng môn rộng lượng…”
“Mang đến đây đi.”