Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Tố Huỳnh một tay chống cằm, nhìn sư tỷ lưng đeo hộp kiếm bước lên võ đài. Đối diện nàng, là một thiếu niên vóc người cao lớn, mặc trang phục đệ tử ngoại môn.
Khác với muội muội ốm yếu, ngũ quan của Giang Địch tuy rất giống Giang Mang, nhưng không hề yếu đuối, chỉ có vẻ quá đỗi tuấn tú, tinh xảo, dường như dung nhan có thể phát sáng.
Tố Huỳnh bĩu môi, tên đệ tử ngoại môn tên Giang Địch này khác với Không Dật mang vẻ đẹp phi giới tính, vẻ đẹp của hắn thuộc về vẻ đẹp nam tính, dễ dàng làm say đắm lòng thiếu nữ.
Hắn không nói một lời đứng ở đó, nhưng dường như đã tạo thành một thế giới riêng, mang khí chất lạnh lẽo, cô độc như hoa lau ven sông. Hàng mi cụp xuống nhấp nhô những đốm sáng li ti, tựa như hồ suối ngập tràn ánh hoàng hôn.
Ba ngày trước, Giang Địch phong trần mệt mỏi, vẻ mặt xám xịt vì tu vi bị giảm, thoáng nhìn qua không có gì đặc biệt. Nhưng giờ đây, sau khi được chăm sóc, hắn trông như một viên ngọc quý được lau sạch bụi bẩn.
“Chậc.” Tố Huỳnh đã nghe thấy tiếng thì thầm của các đệ tử nội môn khác, trong đó còn có tiếng reo hò phấn khích của vài nữ đệ tử, khiến tâm trạng của nàng vô cùng bực bội.
Nàng biết rõ sư tỷ mình có vẻ ngoài lạnh lùng và khắc nghiệt, nhưng mỗi lần nghe những lời bất kính “trông mặt mà bắt hình dong” đó, nàng lại không kiềm chế được sự tức giận trong lòng.
“Không Dật à Không Dật.” Tố Huỳnh nghiến răng, giơ tay muốn nhéo má Không Dật nhưng bị thiếu niên cảnh giác nghiêng người né tránh: “Ngươi đúng là đồ vô dụng, sao ngươi không thể đẹp hơn một chút nữa chứ?”
Có bệnh à. Không Dật im lặng ngồi xa ra một chút, không muốn trêu chọc nữ nhân buồn vui thất thường này, chỉ hết sức tập trung nhìn sư tỷ trên võ đài.
Hắn đã rất lâu rồi không được thấy sư tỷ rút kiếm.
Hình ảnh sống động nhất mà sư tỷ để lại trong ký ức của hắn, là bóng lưng kiên quyết lao về phía ngược lại, và bàn tay bị che khuất bởi ống tay áo rộng của chưởng môn, rũ xuống bên hông, hai ngón tay tàn khuyết, máu chảy đầm đìa.
Thật tốt. Không Dật nghĩ thầm, vẫn có thể nhìn thấy sư tỷ cầm kiếm, thật tốt.
Ánh mắt ngây thơ, khao khát dưới khán đài không hề ảnh hưởng đến người trên võ đài. Ngay khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, hai tu sĩ Trúc Cơ đồng thời bùng nổ khí tràng của mình.
Linh lực vô hình ép sát, va chạm vào nhau, gần như phát ra tiếng cọt kẹt. Ngón tay cái của Giang Địch đẩy chuôi kiếm, trường kiếm trong khoảnh khắc ra khỏi vỏ. Mũi kiếm sáng như tuyết vẽ ra một đường cung hoàn hảo giữa không trung, chém về phía cổ đối thủ.
Nhanh thật. Không Dật chớp chớp mắt, thầm nghĩ, xem ra lúc trước hắn đã nhìn nhầm, không ngờ Giang Địch sau khi cảnh giới bị giảm vẫn cố tình giấu tài, đúng là một người tâm tính cẩn thận, không dễ dàng lộ ra át chủ bài.
Giang Địch đã thể hiện một kiếm kỹ vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhưng Tố Trần hoàn toàn không hoảng loạn. Gần như cùng lúc đó, thiếu nữ bước một bước, cũng lùi lại một chút rồi vẽ ra một đường cung kiếm.
Một tiếng kim loại va chạm chói tai, kiếm nhanh như chớp của Giang Địch đã bị chặn lại. Thiếu nữ rút kiếm bằng một tay, mũi kiếm hướng xuống dưới, vững vàng chặn mũi kiếm của Giang Địch đang chém về phía cổ nàng.
Giang Địch hiển nhiên không nghĩ mình có thể một đòn chế địch, hắn đang định tiếp tục truy kích thì đột nhiên trong lòng lạnh toát, trực giác sinh tử phát ra tín hiệu cảnh báo. Hắn gần như theo bản năng ngửa người về sau —
Một chút ánh sáng mỏng manh lướt qua chóp mũi hắn, mang theo gió kiếm cắt đứt mái tóc trên trán, vài sợi tóc đen bay lượn trong không trung.
“Song kiếm!” Khán đài gần như ngay lập tức hỗn loạn, bởi vì Tố Trần vừa đỡ đòn tấn công của Giang Địch lại vừa dùng một thanh kiếm khác để tấn công hắn.
Thiên Xu phái đầy rẫy kiếm tu, nhưng những người dùng song kiếm thì rất ít. Thứ nhất, các tu sĩ ngày càng phụ thuộc vào tiên pháp, thứ hai, chỉ dùng một tay cầm kiếm đã đủ tiêu tốn tâm lực, nói chi đến việc dùng song kiếm đòi hỏi cần phải “phân tâm” (chia tâm trí ra để điều khiển hai tay).
Giang Địch tránh được một kiếm đâm thẳng vào giữa lông mày, nhanh chóng lùi về sau. Sau khi ổn định trọng tâm, hắn không đi lau vết thương trên trán do gió kiếm cứa mà lại tiếp tục tấn công.
Tố Trần vẫn bất động, bước chân thậm chí vẫn giữ nguyên tư thế một chân bước ra. Nàng đan chéo hai tay một cách tự nhiên, bày ra tư thế tiến có thể công, lui có thể thủ. Hai thanh kiếm bạc mỏng manh được đúc bằng băng tuyết tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Khi Giang Địch chỉnh đốn lại tư thế và lao tới một lần nữa, Tố Trần đã dùng chân vẽ ra một nửa vòng tròn hoàn hảo, mượn bước lùi này, nàng nhấc song kiếm lên, lại một lần nữa chặn được kiếm của Giang Địch.
Giang Địch xoay ngược mũi kiếm, linh lực bùng nổ. Tố Trần xoắn hai kiếm lại, kẹp chặt kiếm của Giang Địch rồi nghiêng sang phải, đồng thời chân kia vẽ một phần tư vòng tròn, toàn bộ trọng tâm cơ thể nghiêng sang trái, vừa vặn tránh được cú va chạm linh lực.
Hai người giao tranh gần như chỉ diễn ra trong nháy mắt. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm “leng keng leng keng”, chỉ cảm thấy trên sân, một người thế như gió bão, dường như muốn xé rách mọi thứ; còn một người thì vững như bàn đá, uyển chuyển dạo bước trong phạm vi một tấc vuông.
“Trời.” Tố Huỳnh vô thức lẩm bẩm. “... Bát Quái Bộ còn có thể sử dùng như vậy sao?”
Không Dật ngẩn ngơ nhìn, trong lòng vô cùng đồng tình. Bộ pháp nhập môn đơn giản nhất này, đã thực sự được sư tỷ sử dụng đến cảnh giới chân ý và phong vị, làm được việc chế ngự đối thủ chỉ trong một tấc vuông.
“Cái này, cái này quá đẹp.” Tố Huỳnh cảm thấy mình không thể rời mắt. Thiếu nữ đứng trong “gió bão” uyển chuyển di chuyển như đang múa: “Ta về cũng phải tập luyện như vậy!”
Cây búa lớn của ngươi chắc không có cơ hội đó đâu. Không Dật nghiêm túc nghĩ, nhưng ánh mắt của hắn cũng bị bộ pháp kia hấp dẫn, không muốn rời đi nửa điểm.
Trận chiến trên đài dần dần nóng lên. Sau những đòn thăm dò ban đầu, cả hai bên rất ăn ý mà tăng tốc độ tấn công, đồng thời bắt đầu tìm kiếm sơ hở để ra tay.
Thiếu nữ luôn ở thế bị động bỗng nhiên không hài lòng với tình cảnh của mình, bắt đầu chủ động ra chiêu.
Tố Trần mượn khoảng cách Giang Địch lùi lại, đột nhiên tiến lên một bước, tựa như chim én bay lên trời. Eo nàng gập xuống dưới, cả người trong chớp mắt lộn ngược trên không trung, song kiếm đâm thẳng vào yết hầu Giang Địch.
“Yến Bộ!” Thiếu nữ trên đài linh động, uyển chuyển tựa chim én mềm mại, khiến Tố Huỳnh không nhịn được vỗ một cái vào lưng Không Dật, phấn khích nói: “Trong tông môn, người có thể luyện bộ pháp cơ bản đến trình độ này tuyệt đối không quá mười người!”
“… Yên lặng chút đi.” Không Dật bị nàng làm ồn nên không thể tập trung, nhíu mày nói: “Nhưng, kỳ lạ quá…” Tại sao sư tỷ rõ ràng có lợi thế về tu vi, lại vứt bỏ lợi thế đó, nhất quyết phải so kiếm pháp với Giang Địch?
Không Dật không biết, Vọng Ngưng Thanh cũng không muốn như vậy.
Mặc dù nàng không phải người xâm nhập lén lút, trong mệnh thư của Tư Mệnh tinh quân cũng viết rõ cuộc đời của “Tố Trần”, nhưng Vọng Ngưng Thanh vừa đứng trên võ đài đã cảm thấy mình bị khí của Thiên Đạo khóa chặt.
Nếu là “Tố Trần” thì không sao, nhưng nếu là “Hàm Quang tiên quân”… vậy thì đừng trách Thiên Đạo gây khó dễ cho nàng.
Đối mặt với song kiếm cận kề, Giang Địch không chút do dự ngửa người về sau, nghiêng mình né tránh. Hai người chạm mắt nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Ánh mắt một người đọng lại sự thản nhiên, ánh mắt người kia lại tràn đầy vẻ bình tĩnh đến tận xương tủy.
Giang Địch một tay chống đất, xoay người quay lại, mượn lúc Tố Trần đang ở trên không không thể mượn lực, lại một lần nữa đâm một kiếm về phía nàng.