Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 225



Mười năm, đối với bình dân bá tánh của thế giới này mà nói là một cái rào chắn khó có thể vượt qua, nhưng đối với người tu luyện mà nói, chẳng qua là một cuốn sách dài dòng phức tạp lại lần nữa mở ra một chương mới.

Tiên môn đứng đầu chính đạo là phái Thiên Xu, sau khi vị chưởng môn mới lên nắm quyền, liền hoàn toàn thay đổi bước đi vững chắc của những năm về trước, quyết chí tiến lên, tích cực chuẩn bị chiến đấu. Đệ tử vào trần thế để rèn luyện cũng nhiều hơn vài phần so với trước kia.

Thủ tịch và đại chưởng môn của ngày xưa giờ đã hoàn toàn bỏ đi chữ “đại” (đại này nghĩa là tạm thời í) trước danh hiệu, trở thành chưởng giáo danh xứng với thực.

Tê Vân chân nhân cũng đã bế tử quan (một kiểu bế quan tu luyện đến chết hoặc thành công) sau khi ban ra lệnh truyền ngôi 5 năm trước, không đến ngày phi thăng hay thân chết đạo tan sẽ không xuất quan, xem như đã hoàn toàn cắt đứt duyên nợ trần thế.

Những năm đầu, vẫn có người lấy lý do tam đệ tử của chưởng giáo Tê Vân phản bội tông môn để tấn một mạch công chưởng giáo, nhưng giờ đây, những tiếng nói bất đồng này đều đã biến mất không dấu vết dưới sự cai trị cứng rắn của tân chưởng giáo.

Tân chưởng giáo nghiêm khắc với bản thân, chú trọng quy tắc. Những người đã từng tiếp xúc đều nói vị nữ chưởng giáo trẻ tuổi này cai quản có phong thái của phái Pháp gia (nhấn mạnh luật lệ), nhưng tư tưởng lại là vô vi chi trị (không can thiệp) của Đạo gia. Trừ những nguyên tắc cơ bản không được phép vi phạm, còn lại đều buông thả tự nhiên.

Có một vài việc nàng không vừa mắt, nhưng bởi vì đối phương không vi phạm môn quy, không làm hại người khác, nàng sẽ không tự tiện làm việc theo tình riêng. Đối với thế hệ trước mà nói, đây là sự trí tuệ, bởi vì không vừa mắt không có nghĩa là nhất định phải loại bỏ. Suy cho cùng, không ai có thể bảo đảm mình luôn đúng, có thể thay trời hành đạo. Nếu kẻ nắm quyền đều làm theo cảm tính, thì thước đo đúng sai sẽ bị sai lệch, cuối cùng dẫn đến sự bất công.

Điều duy nhất khiến người ta lên án, là thái độ cực đoan và điên cuồng hiếu chiến của vị nữ chưởng môn này khi đối mặt với yêu ma.

Trong ác triều mười năm một lần, vị nữ chưởng giáo này lần đầu tiên phá vỡ truyền thống giữ thành của Nhân tộc, đích thân dẫn người xâm nhập Ma giới, chém giết khiến biên giới Ma giới máu chảy thành sông, xương trắng thành núi.

Yêu ma không nói lý lẽ, vị nữ chưởng giáo này cũng không nói lý lẽ với chúng. Yêu ma giết người, người cũng giết yêu ma. Chúng tàn sát bao nhiêu dân chúng, cũng phải để lại ngần ấy xác chết.

Yêu ma ăn thịt người, cắn nuốt linh hồn, Nhân tộc liền lột da róc xương chúng, xem chúng như súc sinh.

Có người cảm thấy việc làm này của chưởng giáo Thiên Xu vi phạm lẽ trời. Yêu ma không cần đức hạnh, người lại không thể bắt chước theo, nếu không sẽ mất đi sự bình thản. Chưởng giáo Thiên Xu nghe vậy, lại đáp, ta thuận theo ý trời mà làm, chưa từng làm chuyện gì trái với lẽ trời.”

“Nực cười, lẽ nào Nhân tộc và yêu ma tàn sát lẫn nhau là do Thiên Đạo cho phép sao?!” Có vài người không vừa mắt nhịn không được chửi ầm lên, rồi lại đành bất lực.

Nguyên nhân không có gì khác, làn sóng phản đối càng lớn, thì tiếng nói ủng hộ chỉ càng lớn hơn mà thôi. Nhân tộc đã chịu đựng đủ sự tra tấn trong một thời gian dài, nên hận yêu ma thấu xương. Chưởng giáo Thiên Xu trừ yêu diệt ma là chuyện vạn dân đều phải vỗ tay hoan hô, cho dù có thể sẽ gây ra nhiều chết chóc hơn.

Điện Xu Cơ, Ỷ Vân Các, bởi vì được xây trên đỉnh chính của Vân Ẩn Phong, lưu ly làm gác, lưng tựa biển mây, khiến người ở trong lầu gác như đang tựa vào giữa biển mây, cho nên mới có cái tên này.

Vị chưởng giáo trước đây là Tê Vân không thích nơi này, nói đó là vực sâu vạn trượng, ý chí phù phiếm, đi trên đó như đi trên lớp băng mỏng. Nhưng vị chưởng giáo của thế hệ này và thế hệ trước lại rất hài lòng với nơi này.

Mèo nhỏ không thể hiểu được, bởi vì tôn thượng nói, nơi này khiến nàng nhớ lại khoảng thời gian từng bị sư tôn treo trên cây tuyết tùng.

Chó chết, điều đó có gì hay mà hoài niệm?

Mèo nhỏ nằm trên chiếc bàn nhỏ nuốt vào nhả ra khí mây tràn vào phòng. Ngoài điều này ra nó cũng không có việc gì khác để làm. Những năm qua, Vọng Ngưng Thanh thân là chưởng giáo, ngày nào cũng cúi đầu làm việc, ngoài việc xem hồ sơ thì cũng chỉ đang xem hồ sơ.

Ngồi bên cạnh chồng sổ sách chất đầy, nữ tử trong bộ y phục chưởng giáo Thiên Xu, ánh mắt nhạt nhòa, vẫn là vẻ mặt khắc nghiệt coi thường trời đất,  chán ghét trần thế kia, nhưng bởi vì sắc mặt quá mức trắng bệch mà khiến người ta ấn tượng sâu sắc hơn.

12 năm trước, Tố Trần thua dưới tay Ma Tôn, tuy rằng Ma Tôn không ra tay tàn nhẫn, nhưng ma khí nhập vào cơ thể vẫn xé toạc vết thương cũ năm xưa. Ấn Trác Diệp bị tổn thương, Vọng Ngưng Thanh không thể lại không chống đỡ sự phản phệ của Thuần Âm Chi Thể.

Người suýt mất nửa cái mạng, nhưng trong mắt những người không biết chuyện thì chỉ là bị thương nặng. Tiên dược tốt nhất rót hết vào thì không có lý do gì còn không khỏe, quá mức thể hiện sự yếu ớt, đó là làm bộ làm tịch.

Giới tu chân kẻ mạnh làm vua, chức vị chưởng môn của Tố Trần còn chưa ngồi vững, Vọng Ngưng Thanh cũng không lấy thương thế của mình ra để kể lể, cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu để cai quản tông môn. Giờ đây tông môn thái bình, nhưng những vết thương ngầm lại không thể hồi phục trong một sớm một chiều.

Lại thêm ác triều một năm trước, Vọng Ngưng Thanh dẫn đầu tiên gia đệ tử tiến vào Ma giới. Dù đã chuẩn bị đầy đủ và chỉ càn quét một vòng ở biên giới, nhưng việc điều động (tòng động) một lượng lớn linh lực sẽ thúc đẩy âm khí trong cơ thể Tố Trần mất cân bằng.

“Kết quả hiện tại vài ngày vẫn phải đi ngâm Dương Tuyền.” Mèo nhỏ bĩu môi: “Tôn thượng, ngài không yêu quý bản thân như vậy, Kiếm Tôn sẽ tức giận đấy.”

Vọng Ngưng Thanh chỉ xem như không nghe thấy.

Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, mèo nhỏ lại líu lo nói không ngừng: “Hạn ba năm lại đến, lần đại hội ngoại môn này chính là lần đầu tiên Hướng Ký Dương xuất hiện, ngài đừng suốt ngày xem sổ sách nữa, phải chuẩn bị cho tốt.”

Chuẩn bị cái gì đây?

Đương nhiên là chuẩn bị để giành người với trưởng lão Tư Khí Không Nhai hiện tại.

Sau khi Tố Tâm phản bội tông môn, Không Nhai, thân là người thân kiêm sư huynh của nàng, bị Tư Pháp Đường phán tội bao che, chịu 300 roi tiên rồi bị giam lỏng ở Tư Phản Cốc ba năm. Đây là còn vì tội bao che cho người thân được coi là “hợp tình hợp lý”.