“Từ Lưu Li rồi liên lụy đến cái chết của quốc sư, loạn lạc ở Thương Quốc. Trải qua sự thử thách đan xen giữa máu và lưỡi dao, ba người thành công điều tra rõ sự thật. g**t ch*t yêu quỷ làm loạn trong hoàng thất. Cứu vớt bách tính Thương Quốc khỏi nước sôi lửa bỏng!”
“Mà đây! Chính là bước đầu tiên để tiến thẳng lên mây xanh của nam chính!” Vuốt mèo vung mạnh một cái, bám vào vai của Vọng Ngưng Thanh.
“Thế nào? Có phải rất tuyệt không? Có phải rất tuyệt không?!”
Vọng Ngưng Thanh tóm lấy mèo nhỏ đang vô cùng phấn khởi, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ: “Thái tử tin vào lời xuyên tạc của yêu quỷ, giam cầm thái thượng hoàng, hại nước hại dân. Đủ loại mầm tai họa tạo ra trong đó đã không còn là việc “giết yêu quỷ” là có thể giải quyết được.”
Yêu quỷ không đáng sợ, đáng sợ là những nghiệp ác do yêu quỷ mê hoặc lòng người gây ra. Hiện giờ Diễn Vương Thương Quốc hôn mê bất tỉnh, Thái tử nắm quyền, mượn chuyện Diễn Vương hôn mê để làm phép và hiến tế, nói dân gian tiếng oán than dậy đất cũng không phải là nói quá.
Nói cách khác, lượng công việc của Vọng Ngưng Thanh trong khoảng thời gian kế tiếp nhất định sẽ tăng vọt.
“Haiz, con yêu quỷ kia quá giỏi lẩn trốn, lại còn rất gian xảo. Hơi sơ ý một chút là sẽ gán cho Thiên Xu phái cái nồi đen làm loạn chính sự.” Mèo nhỏ nghe vậy cũng có chút hậm hực: “Dù sao cũng là tảng đá mài dao mà Thiên Đạo chuẩn bị cho trụ trời tương lai mà.”
Vọng Ngưng Thanh sau khi trở thành chưởng môn đã phát triển không ít tai mắt ở thế gian, cũng chính là “Thính Lạc Các” do Thẩm Khinh phụ trách. “Một chiếc lá rơi mà biết trời thu”, Thính Lạc Các là một tổ chức chuyên thu thập tình báo, nắm bắt cục cục diện cho chưởng môn.
“Bạch Linh khẳng định tôn thượng muốn xóa bỏ chứng cứ đã từng bài trừ người khác chính kiến, cho nên ngầm thao túng triều chính Thương Quốc để hại chết Lưu Tác. Lại không biết trong đó nước sâu đến mức đủ để làm người ta chết đuối.”
Mèo nhỏ chậc lưỡi: “Nhưng nàng ta vẫn rất thông minh, biết tìm Hướng Ký Dương nhận việc này. Hướng Ký Dương tuy là đệ tử của chưởng môn, nhưng làm người lại rất chính trực. Hơn nữa mọi người đều biết chưởng môn không thích hắn, đây là để làm cho ngài ngột ngạt đó.”
“Còn gì nữa?” Vọng Ngưng Thanh giọng nhạt, hờ hững duỗi tay gãi gãi cằm mèo nhỏ.
“Còn nữa…” Mèo nhỏ ngửa cằm mặc cho nàng gãi, vắt hết óc mà nói: “Còn thân phận của Lưu Li nhạy cảm. Muốn bái nhập phái Thiên Xu e rằng thật sự không dễ, nhưng nếu là đệ tử chưởng môn mang người về, thì chưởng môn cũng không thể bới móc thân thế của Lưu Li được nữa. Còn nữa chính là chuyến đi này của Hướng Ký Dương sẽ biết được quá khứ của Lưu Tác. Chứng cứ mà tôn thượng muốn “xóa bỏ” sẽ bị đệ tử duy nhất nắm giữ trong tay.”
Vọng Ngưng Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ mèo nhỏ nói không sai: “Những năm Lưu Tác trở thành quốc sư có trộn lẫn vào việc giảng hòa của Tố Tâm và Ma Tôn, thậm chí còn cung cấp không ít viện trợ.” Cũng chính vì việc này mà đã làm tăng thêm mâu thuẫn giữa quốc sư và đế vương.
Mèo nhỏ bừng tỉnh: “A, đây là đang tính kế lập trường của Hướng Ký Dương. Giúp Lưu Li chẳng khác nào đắc tội chưởng môn. Hướng Ký Dương lại là con lai Ma tộc, nhất định sẽ khiến chưởng môn hoài nghi. Đây là kế ly gián!”
“Ừm.” Vọng Ngưng Thanh không đợi mèo nhỏ đắc ý, đột nhiên nói: “Đương nhiên, đây đều là suy đoán của ta. Rất có thể là Bạch Linh chẳng nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần là vì Thanh Hằng xui xẻo nhận trúng nhiệm vụ Thương Quốc mà thôi.”
Mèo nhỏ: “……” Tôn thượng, ngài đùa ta đấy à.
Đùa giỡn mèo nhỏ để giải sầu, Vọng Ngưng Thanh lại lần nữa lật xem hồ sơ.
Nhưng khi nàng lật xem đến một tin tức mà Thính Lạc Các trình lên, Vọng Ngưng Thanh nhịn không được nhíu mày. Nàng không nhớ trong mệnh quỹ ban đầu có xảy ra chuyện này.
“Tôn thượng, sao vậy?” Mèo nhỏ nghiêng đầu hỏi.
Vọng Ngưng Thanh cầm lấy tin tức kia, là thông tin được mạng lưới tình báo tiên giới “Lục Nhĩ” của Thiên Lạc Các trình lên, có nhắc đến một nhân vật đáng lẽ không nên xuất hiện.
“Huyền Thạch Tán Tiên từ hải ngoại trở về, tiên phủ tọa lạc tại Động Sơn Xích Thuỷ ở núi Thiên Minh.”
“Tán Tiên sao?” Mèo nhỏ vểnh tai: “Tu sĩ độ kiếp không thành mà chuyển thành Tán Tiên cứ mỗi ngàn năm phải trải qua một lần kiếp nạn. Sau chín kiếp thì sẽ dần suy yếu, cuối cùng vẫn sẽ thân tàn đạo tiêu.”
Nói thì nói thế, nhưng Tán Tiên ở trần thế cũng là đỉnh cao chiến lực của Tiên giới. Mặc dù bị Thiên Đạo áp chế, nhân quả quấn thân, cũng có thực lực mạnh hơn một đoạn so với Độ Kiếp kỳ.
Vọng Ngưng Thanh nhíu mày, không quá chắc chắn mà nói: “… Nhưng ta nhớ rõ, lần cuối cùng ghi lại tung tích của Huyền Thạch Tán Tiên cũng đã hơn 900 năm rồi, nếu không độ kiếp, e rằng thọ mệnh cũng sắp hết.”
Mèo nhỏ tại chỗ xoay vòng vòng đuổi theo cái đuôi của mình. Trong một lúc lâu cũng không phản ứng lại được. Nhưng nó đợi một hồi lâu mà không chờ được lời tiếp theo của tôn thượng, trong lòng cũng dần dần ngẫm nghĩ lại.
“… Khoan đã?” Mèo nhỏ trừng lớn mắt mèo, sắc mặt dần dần hoảng sợ: “Giỡn, nói giỡn đúng không? Chuyện này, chuyện này không thể nào xảy ra được đâu tôn thượng. Chuyện như thế này mặc dù đặt ở Tiên giới lấy kẻ mạnh làm vua cũng sẽ bị ngàn người chỉ trích đó…”
Nhân vật vốn không xuất hiện trong quỹ đạo số mệnh ban đầu lại đột nhiên xuất hiện. Không cần nghĩ cũng biết là vì nó và tôn thượng hai người “ngoài ý muốn” này, hơn nữa đây còn là một Tán Tiên thọ mệnh sắp hết…
Nói thật, những tu sĩ độ kiếp thất bại chuyển thành Tán Tiên, một là tâm tính rộng rãi, không cầu đại đạo chỉ cầu trường sinh tiêu dao. Hai là sau khi đối mặt trực tiếp với uy thế của Thiên Đạo thì nảy sinh ra sự e sợ mà lùi một bước…
Mèo nhỏ không muốn nghĩ nhiều, nhưng những sự tích xui xẻo của tôn thượng thì lại rõ mồn một trước mắt. Nói là vận mệnh nhiều chông gai cũng không ngoa. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần hướng đến phương hướng xấu nhất mà suy đoán thì thường thường đều sẽ đúng tám chín phần mười.
“Ông ta hẳn không thể nào là tính toán được Trung Nguyên có Thuần Âm Chi Thể nên mới trở về để tìm kiếm một đường sống chứ?!!!”