Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 240



Hình, thần, ý, uẩn, linh — tập hợp được năm thứ đại thành, có thể gọi là vật chứa có thể gánh “Đạo”.

Bộ kiếm pháp Thiên phẩm đầu tiên do Hàm Quang Tiên Quân tự sáng tạo chính là lấy tuyết rơi làm thần hình, lấy ý uẩn của nơi núi sâu thung lũng, mô phỏng lại sự trong sáng, thanh tịnh của đạo tâm. Khi Minh Kiếm Tiên Tôn hỏi tên kiếm pháp của nàng, nàng thuận miệng đáp “Tuyết Vong” (quên tuyết).

Tuyết Vong, Tuyết Vọng (mong tuyết). Ngắm tuyết, lại quên đi tuyết. Chấp niệm được gột rửa, đây chính là cảnh giới “Không” của người đã lĩnh hội được chân lý của Đạo.

Có người từng nói, Hàm Quang tiên quân xuất kiếm, gió lạnh ngưng lại, vạn vật đều yên tĩnh; kiếm rơi, hạc trắng vỗ cánh kêu vang, thiên hạ tuyết rơi khắp chốn, tâm hồn không còn gợn chút ưu phiền.

Kiếm vực “Không” như vậy, bắt nguồn từ núi Thanh Tịch.

Nàng ngắm nhìn tuyết bay trên núi mười năm, từng thấy sự trong suốt của hoa tuyết dưới ánh trăng, đã thấy qua sự tráng lệ của những bông tuyết mịn như lông ngỗng bay lả lướt, cho đến một ngày, Minh Kiếm Tiên Tôn đứng bên người nàng, hỏi: “Ngắm tuyết mười năm, trong lòng không có tuyết?”

Nàng bỗng chốc bừng tỉnh.

— Bởi vậy mới có “Tuyết Vong”.

Mới có “Kiếm tĩnh nghìn núi lạnh trăm sông” in bóng cô độc.

Khi núi Xích Thuỷ Thiên nổi tuyết, mọi người bỗng cảm thấy bất an sâu sắc.

Không giống với núi tuyết lạnh lẽo nơi phái Thiên Xu, núi Xích Thuỷ Thiên bốn mùa như xuân, núi xanh đồng cỏ biếc, nay lại có hiện tượng lạ tất có sự bất thường, ít nhất cũng phải là công pháp cấp Huyền trở lên mới có thể tạo ra được.

Nhưng phái Thiên Xu tuy có nền tảng thâm hậu, hiểu biết sâu rộng, nhưng các công pháp cấp Huyền trở lên đều có thể gọi được tên, mà kiếm pháp hiện tại chưởng môn Thiên Xu đang dùng, mọi người lại chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe qua.

Nếu nói, các tu sĩ khác ở núi Xích Thuỷ Thiên chỉ thấy mịt mờ, thì tâm trạng của các đệ tử phái Thiên Xu đi cùng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.

— Sợ hãi.

Nhiều năm trôi qua, một trận mắng chửi, như một hồi chuông cảnh tỉnh, cuối cùng cũng khiến mọi người nhớ tới vị chưởng giáo bị các đệ tử trong môn thầm khinh thường là “tư chất tầm thường”, từng là một quái tài mới tuổi trăng tròn đã dùng kiếm pháp tự mình nghĩ ra để bức lui vị chưởng môn đời trước.

Tu chân giới lấy thực lực làm trọng, bọn họ sớm đã quen dùng tu vi cảnh giới để đánh giá một người, lại quên rằng nền tảng của một người không chỉ là tu vi mà thôi.

Vọng Ngưng Thanh không muốn cho Huyền Thạch tán nhân chiếm lợi thế, cho nên vừa lên đã tung ra át chủ bài của mình.

Huyền Thạch tán nhân tuy là Tán Tiên, nhưng lại tu Thiên Cơ Đạo, không giỏi chiến đấu, “Tuyết Vong kiếm” cùng “Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ” vừa ra, ông ta dù có kiêu ngạo đến đâu cũng đã cảm nhận được sự lợi hại trong đó, không dám dễ dàng làm bộ làm tịch.

Câu “nhường ngươi ba chiêu” định thốt ra cũng đành nuốt ngược vào trong, quanh thân Huyền Thạch tán nhân nổi lên một tấm chắn màu vàng hình mai rùa, vung tay áo ném ra 72 lá cờ tế, trong chốc lát liền kết thành một trận pháp khổng lồ.

Trận chiến cấp bậc Tán Tiên không nói gì khác, hoành tráng là điều chắc chắn. Khi 49 con rối Huyền Thạch chậm rãi bay lên từ trận pháp, những người đang bị buộc phải làm khán giả không khỏi hít một hơi khí lạnh.

49 con rối, mỗi con đều được luyện chế từ Huyền Thạch (đá huyền) có tính ghi nhớ nhớ, Huyền Thạch tán nhân có thể phân thần và chui vào tất cả các con rối, kết hợp với phương pháp bói toán, kẻ địch gần như không thể tìm ra chân thân (cơ thể thật) của ông ta.

Thử nghĩ xem, 49 con rối dù bị chia năm xẻ bảy cũng có thể khôi phục lại như cũ, mỗi một con đều có thể là chân thân của một vị Tán Tiên, nhưng khi ngươi vất vả lắm mới tìm ra chân thân thì đối phương đã tính ra được hướng kiếm của ngươi rồi.

Người đang ở trong trận pháp bị buộc phải dốc hết sức để chống đỡ thế công của con rối, đề phòng vị Tán Tiên không biết đang ẩn mình trong con rối nào, dù có thể hoàn toàn đối phó, cuối cùng cũng rất có khả năng sẽ kiệt sức mà chết.

Vật liệu chế tạo con rối là một loại linh thạch màu đen huyền có thể lưu giữ tâm niệm, ngăn cách sưu hồn (tìm kiếm và đọc kí ức trong linh hồn người khác), đây cũng là nguồn gốc tên hiệu của Huyền Thạch tán nhân.

— Kinh Dịch có nói: “Đại đạo 50, thiên diễn 49, nhân độn kỳ nhất” (Đại Đạo có năm mươi, Thiên Đạo diễn hóa bốn mươi chín, con người trốn thoát một). Triết lý của trận pháp này chính là như vậy, Huyền Thạch tán nhân biến mình thành “một” có được khả năng vô hạn kia.

Trong mắt mọi người đây rõ ràng là cục diện bế tắc không thể giải, nhưng thân là người trong cuộc, Vọng Ngưng Thanh lại rất bình tĩnh, dường như người bị nhốt trong trận pháp không phải là mình.

“Tôn thượng?” Mèo nhỏ có chút bất an dẫm dẫm chân mình.

“Yên tâm.” Vọng Ngưng Thanh nói vậy, ánh vàng trong mắt lại càng lúc càng đậm, rất nhanh, màu vàng dần dâng lên đã chiếm trọn cả đôi mắt nàng.

Huyền Thạch tán nhân hóa thân thành một trong các con rối, mượn mắt con rối nhìn chăm chú vào nữ tử áo trắng đang bay lơ lửng giữa không trung, giây phút đối mắt với đôi đồng tử vàng đó, Huyền Thạch tán nhân chỉ cảm thấy tim mình thắt lại.

Đôi mắt ẩn chứa thần tính đó, làm ông ta nhớ đến một người. Người đó dường như sinh ra vì kiếm, vừa xuất thế đã khiến vô số thiên chi kiêu tử cũng phải lu mờ.

Một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh hèn mọn, vì sao khí thế lại mạnh mẽ đến thế, có thể sánh ngang với Tê Vân năm xưa —?!

Vọng Ngưng Thanh không biết nỗi kinh hãi trong lòng Huyền Thạch tán nhân, nàng đắm mình trong cảnh giới “Không”, lại một lần nữa chém ra “Tuyết Vong”.

Tuyết Vong thức thứ nhất. Địch Trần (tẩy rửa bụi trần).

Mọi người chỉ thấy những bông tuyết yên tĩnh nhẹ nhàng bay xuống, chỉ chốc lát sau đã phủ một lớp trắng bạc lên núi Xích Thuỷ Thiên, ngay cả trên người con rối Huyền Thạch cũng bị bao trùm một lớp sương mỏng.

Lạnh. Có người thở ra một luồng khí trắng, răng hơi run lên, chỉ cảm thấy cái lạnh như con rắn độc bay vút lên từ đuôi xương sống lên, ngay cả những tu sĩ có tu vi cao thâm cũng không thể chống lại cái lạnh thấu xương này.