Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 245



Kể từ khi rời khỏi núi Xích Thuỷ Thiên, trên dưới phái Thiên Xu đều lâm vào một sự yên lặng quỷ dị.

Nhưng sự yên lặng này không phải là sự thanh tịnh ngộ đạo ngày thường, mà là một loại áp lực ngầm cuộn trào mãnh liệt.

“Này, ngươi nghe nói chưa…?” Câu mở đầu như vậy đã thành công thay thế “Vô lượng quang” (lời xưng niệm cửa Phật, tương tự như A Di Đà Phật í), trở thành câu cửa miệng chuẩn bị cho các đệ tử châu đầu ghé tai lúc trà dư cơm no.

Trận chiến ở núi Xích Thuỷ Thiên gây ra ồn ào thật lớn, không chỉ các đệ tử tiên môn đều nghe qua, mà ngay cả các hoàng triều thế gian cũng từng vì dị tượng trời đất kéo dài suốt chín ngày chín đêm kia mà gửi lời thăm hỏi, qua đó biết được chuyện chưởng môn Thiên Xu đột phá Phân Thần.

Vốn dĩ, việc chưởng môn phái Thiên Xu bị lộ ra là Thuần Âm Chi Thể dùng để làm lô đỉnh đáng lẽ ra là một chuyện tai tiếng mang màu sắc kiều diễm, dù sao mặc kệ phẩm tính người này thế nào, hễ đề cập đến “Thuần Âm Chi Thể” đều khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ.

Nhưng Huyền Thạch tán nhân tiết lộ việc chưởng môn Thiên Xu chính là Thuần Âm Chi Thể đồng thời lại tiết lộ nàng không đi theo con đường song tu mà tu luyện đến Phân Thần, và việc dung mạo thật của bản thân nàng hiển lộ càng trở thành bằng chứng thép không thể chối cãi.

Một trận chiến ở núi Xích Thuỷ Thiên, không chỉ xác lập địa vị tiên môn đứng đầu của phái Thiên Xu, mà còn đập tan sự hoài nghi và nghi kỵ của người khác đối với chưởng môn Thiên Xu.

Kiếm pháp của Vọng Ngưng Thanh không phải là hoa quyền thêu cước chỉ có vẻ ngoài, từng chiêu từng thức đều trải qua thiên chùy bách luyện (rèn luyện gian khổ) mới được thành hình, tuyệt đối không phải là tu vi được cưỡng ép nâng lên nhờ song tu.

Nói cách khác, Thuần Âm Chi Thể nếu đi con đường song tu, cũng tuyệt đối không thể chỉ dừng ở tu vi Phân Thần kỳ.

Bởi vậy, tuy vẫn còn một vài kẻ tâm thuật bất chính (lòng dạ không tốt) phê bình sau lưng, cho rằng Tê Vân Chân Nhân thu Thuần Âm Chi Thể làm đồ đệ là lòng mang ý xấu, muốn coi đệ tử như là cấm luyến.

Nhưng lời này vì ngại danh vọng của Tê Vân Chân Nhân nên không dám nói ra mặt, do đó dù trong lòng có thế nào, trên mặt mọi người đối với chưởng môn Thiên Xu phái đều có chung một giọng điệu, hễ nhắc đến liền nói một câu “Động tâm nhẫn tính, mộc nhân thạch tâm” (Kiềm chế tâm hồn và tính cách, lòng dạ sắt đá như người gỗ).

“Không đi con đường song tu ắt phải ngày đêm chịu nỗi khổ âm khí nhập thể, ngay cả nhập định đơn giản nhất cũng làm không được. Cần phải cắt mạch lấy máu khiến dương khí xâm nhập vào kinh lạc (đường dẫn khó trong cơ thể), nhưng phương pháp này có thể nói là sống không bằng chết, càng khỏi phải nói đến việc kiên trì mười mấy hai mươi năm.”

“Hoang đường, Thiên Đạo cần âm dương g*** h*p mới khiến vạn vật sinh sôi, dù có cắt mạch lấy máu, thì lại có ai có thể chịu đựng được nỗi đau đớn kịch liệt mà tiến vào cảnh giới ngồi quên vô ngã? Chỉ sợ là dựa vào uy thế của Tiên Khí, hoặc là đi con đường bàng môn tả đạo…”

“Hừ! Ngậm miệng tu đức đi! Nếu thấy kiếm vực  Hàn Băng tại núi Xích Thuỷ Thiên kia thì sẽ không nói ra những lời ác độc như vậy! Trên đời này có thể có mấy người vung ra được kiếm ý khiến gió tan tuyết ngừng, trời đất im lìm kia?! Đây chính là đạo tâm của người ấy!”

“Rất đúng rất đúng, theo ý lão đạo, hậu sinh (người đời sau) Tố Trần nếu không bị trời đất ghen ghét, với tâm tính này ắt sẽ chiếm được tôn vị đại năng trong tương lai.”

“Tuy nói như thế, nhưng xét cho cùng vẫn khó lòng tin được… Một đứa trẻ mười mấy tuổi, chưa từng nếm phải khổ sở, lại là thiên kiêu đứng đầu dưới trướng Tê Vân chân nhân… Sao lại có được khí phách mạnh mẽ dám nuốt mật đắng vào bụng?”

Đây không đơn thuần chỉ là thân thể chi khổ (nỗi khổ về thể xác), âm khí quá thịnh cũng sẽ khiến thần trí nghĩ ngợi xa xăm, tâm trạng bất an (thần tư hà tưởng, tâm tự bất ninh)… chỉ cần sơ suất một chút, tâm ma (ma quỷ trong lòng) sẽ sinh sôi (tùng sinh).”

“Chuyện này còn không chỉ đơn giản là nỗi khổ về thể xác, âm khí quá thịnh cũng sẽ khiến thần trí mơ màng, tâm thần không yên… Chi cần có hơi vô ý, tâm ma sẽ tràn lan.”

“Suỵt, ta nghe nói Tê Vân truyền đạo cực kỳ vô tình, vị chưởng môn Thiên Xu kia e rằng đã sớm quen với việc tự mình mài giũa. Nghĩ như vậy, những lời đồn trước kia về việc nàng hà khắc với đệ tử e là có chút hiểu lầm, phong cách của mạch này có lẽ là như vậy…”

Thế hệ trước đều đang cảm khái chưởng môn Thiên Xu tu hành không dễ, còn những người trẻ tuổi lại chỉ quan tâm chưởng môn Thiên Xu rốt cuộc đẹp đến mức nào.

“Ví nàng là quốc sắc cũng thấy nông cạn, gọi nàng là thiên tiên thì cũng lưu tục.”

Ví nàng là quốc sắc thiên hương (sắc đẹp tuyệt trần) cũng thấy hơi nông cạn, gọi nàng là thiên tiên (tiên nữ) thì cũng như phàm nhân mà lưu tục (trở nên tầm thường), lời này khiến người ta không khỏi tưởng tượng xa xôi, rốt cuộc phải là dung nhan tuyệt thế đến mức nào? Mới xứng với lời cảm thán như vậy?

Không hề. Vọng Ngưng Thanh mặt không cảm xúc nhìn chính mình trong gương, thầm nghĩ, nàng cuối cùng cũng biết vì sao Tê Vân Chân Nhân lại nhíu mày khi lần đầu gặp mặt rồi.

Đẹp không phải là lỗi, nhưng đẹp đến mức làm xao động đạo tâm người khác, vậy thì rất có vấn đề.

Vọng Ngưng Thanh cũng không phải chưa hiểu việc đời, Tứ Hải Bát Hoang, cùng trời cuối đất nàng nơi nào không đi qua? Ma đạo yêu nữ mị hoặc chúng sinh cũng được, tiên nữ thế ngoại ngạo tuyết lăng sương cũng thế, lại chưa từng gặp qua dung mạo như vậy…

Vọng Ngưng Thanh đột nhiên nhấc gương lên, nhìn một cái liền nhịn không được nhắm mắt, “bụp” một tiếng đóng gương lại. Sau một lát, lại tiếp tục lặp lại động tác này.

“Tôn thượng, đừng nhìn nữa, có nhìn nữa thì vẫn là gương mặt kia thôi.” Mèo nhỏ nửa chết nửa sống ghé vào trên sập, lúc trước Tố Trần đột phá Phân Thần nó đã bị buộc phải trở về Thiên Đình, cùng Tư Mệnh tinh quân ôm nhau run bần bật vài ngày. Vốn đã nhắm mắt chờ Thiên Đạo trách phạt, không ngờ Cửu Thiên Lôi Kiếp qua đi chuyện này liền như không xảy ra, mừng đến mức mèo nhỏ thần chí hỗn loạn, thậm chí niệm cả A Di Đà Phật.

“Sao lại như thế này?” Vọng Ngưng Thanh nhíu mày, duỗi tay nhéo nhéo giữa mày, chỉ cảm thấy có chút không nỡ nhìn thẳng.

Tố Trần khắc nghiệt bạc tình, cổ hủ cũ kỹ, tay đánh Huyền Thạch tán nhân, chân đá ma đạo chúng sinh, thế mà lại sở hữu một gương mặt thê mỹ tuyệt trần (đẹp một cách bi thương), nhìn thấy mà thương.

Không phải kiểu mặt tơ hồng, hoa trắng nhỏ khiến nữ giới cảm thấy chán ghét, mà là gương mặt cho dù không khóc không cười cũng đều khiến người ta cảm thấy có “Chuyện xưa”.

Mỹ nhân đều có phong tình, mỹ nhân đều có khí chất độc đáo, nếu nói Dung Hoa công chúa đẹp ở sự ung dung, Vân Xuất Tụ đẹp ở sự thoát tục, Tống Thanh Sước đẹp ở sự cao khiết, thì cái đẹp của Tố Trần lại ở chỗ “Cô tịch”.