Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 262



“Cuối cùng cũng gặp được ngươi.” Thanh niên cầm quạt gấp mỉm cười ấm áp, như giấy Tuyên Thành tốt, thuần khiết và thoải mái thanh thoát.

“Kujo-kun.” Takeuchi Aoko chậm rãi hành lễ sau tấm bình phong, đưa tay mời hắn vào chỗ: “Hãy cho ta được phép châm trà cho ngài.”

Tà váy phức tạp hoa lệ xòe ra, vừa vặn để lộ một góc gợi trí tưởng tượng từ bên cạnh bình phong, bóng dáng sau tấm bình phong ngay cả việc hành lễ đơn giản cũng trở nên ôn nhu thướt tha.

Vọng Ngưng Thanh nghiền bột trà trong cối đá, lười nghĩ xem tà váy và mái tóc dài mà thị nữ đã chỉnh sửa cả buổi có thực sự thể hiện được vẻ duyên dáng và quyến rũ cần có hay không.

Kujou là một trong Ngũ Nhiếp của Công gia, Kujou Shuuichi lại là thứ tử của chủ nhà, môn đăng hộ đối với nhà Shirakawa. Vì vậy, mặc dù Shirakawa Ayako không có ý với quý công tử này, nhưng cũng không thể lơ là hắn.

Việc tiểu thư không muốn làm, đương nhiên sẽ do cái bóng tiếp nhận.

Ăn nói và kỹ năng đối thoại cũng là một trong những bài học bắt buộc của cái bóng, Takeuchi Aoko cần phải dò xét tâm ý của đối phương một cách im lặng trong suốt quá trình trò chuyện.

Kujou Shuuichi khác với hình tượng trong lời đồn đại là một kẻ si tình đến mê muội để rồi trở thành một trong những câu chuyện thú vị về vẻ đẹp của Seiu-hime, sau vài lần trao đổi, có thể biết được người này có tính cách thẳng thắn và trắng ra, tuổi không lớn, hoạt bát thích cười.

Và lý do hắn thích Seiu-hime cũng rất thú vị, không vì dung mạo, không vì tài năng, mà chỉ vì nụ cười đủ để “trời quang mưa tạnh” kia mà thôi.

“Nếu Himegimi cười mà trời quang mưa tạnh, vậy ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách để chọc Himegimi vui vẻ, như thế thì phần đời còn lại, mỗi ngày đều là nắng ấm rực rỡ.”

Kujou Shuuichi nói một cách duyên dáng, không cố gắng viết Waka hay Haiku để thể hiện tài hoa của mình, cũng không vội vã bày tỏ nỗi nhớ nhung và lòng yêu mến, mà ngược lại kể cho Takeuchi Aoko nghe một vài chuyện vui mà tiểu thư chốn khuê phòng không được tiếp xúc.

Thông qua những lời lẽ rời rạc của Kujou Shuuichi, Vọng Ngưng Thanh cũng đã hiểu rõ sự phân bố quyền lực của đất nước này.

Sự phân bố quyền lực ở kinh đô Heian là thế vạc ba chân, các tầng lớp chia thành Công gia, Võ gia, Tự gia (chùa) và bình dân.

Người đứng đầu Công gia là Thiên Hoàng, tức hoàng thất. Hậu cung của Thiên Hoàng được gọi là “Oku-goten” có nghĩa là “Căn phòng sâu nhất”, còn hoàng hậu được gọi là Trung Cung.

Ngoại trừ Hoàng thất, Công gia cơ bản có thể chia thành hai phái — gia tộc giữ chức quan trong triều được gọi là Nhiếp gia, thuộc phái thân Hoàng; các đại danh nắm thực quyền trong tay thuộc phái quý tộc, chẳng hạn như nhà Kujou và nhà Shirakawa.

Hai phái Công gia liên tục mâu thuẫn nội đấu, dù chưa đến mức chia cắt, nhưng luôn âm thầm sóng ngầm cuộn trào.

Võ gia chỉ các gia tộc võ sĩ, phụ thuộc vào Công gia, một số Võ gia hiển hách thậm chí nắm binh quyền trong tay, quyền thế không thể xem thường. Nhưng đại quý tộc thường khinh thường gia tộc võ sĩ vì cho rằng xuất thân của họ không đủ thanh quý, mà Võ gia cũng phần lớn là đệ tử chi thứ của đại quý tộc tự lập môn hộ, chẳng hạn như nhà Takeuchi. Vì vậy, Võ gia thuộc thế lực trung gian, cao hơn bình dân, nhưng khó lọt vào tầng lớp thượng lưu.

Cuối cùng, Tự gia.

Tự gia bề ngoài có vẻ độc lập khỏi chính quyền, thực chất lại là mối lo lớn của Công gia, các thế lực chùa chiền ở Oa Quốc không chú trọng việc tu hành thanh tịnh, nhiều Thiên Hoàng sau khi thoái vị sẽ ẩn cư trong chùa, một số quyền quý thua trận cũng coi chùa chiền là nơi trú ẩn.

Tự gia có danh tiếng lớn trong dân chúng, bản thân lại có tiền có lương, do đó đằng sau nhiều cuộc nổi loạn đều có bóng dáng của Tự gia, để kiềm chế thế lực của quý tộc và Tự gia, Thiên Hoàng trước kia mới quyết định chuyển đến Heian.

Thật thú vị.

Vọng Ngưng Thanh rũ mắt, nhìn theo cách này, Âm Dương Liêu hẳn là quân cờ chính trị được Công gia tung ra để kiềm chế thế lực Tự gia, nhưng Đại Âm Dương Sư Kuga Ren lại là trưởng tử của nhà Kuga — một quyền thần quý tộc.

Và việc Shirakawa Ayako sau này tỏa sáng rực rỡ, không chỉ đưa ra cách giải quyết dịch bệnh, mà còn nổi tiếng trong giới văn đàn nhờ thông thạo chữ Hán, sự kết hợp của nàng với Kuga Ren có phải là mối lo của Thiên Hoàng hay không?

Vọng Ngưng Thanh suy nghĩ vô vàn, nhưng nếu mèo nhỏ ở đây, chỉ sợ sẽ khuyên nàng đừng nghĩ quá nhiều, một nữ chính trong thế giới nhỏ chỉ muốn theo đuổi tình yêu, không cần phải có bối cảnh lớn lao đến thế.

Đợi đến khi thị nữ ám chỉ đã đến lúc tiễn khách, Vọng Ngưng Thanh mới hoàn hồn, không nhịn được xoa giữa mày.

Cách Takeuchi Aoko thay thế được Shirakawa Ayako chính là quyến rũ người yêu mến Shirakawa Ayako, nhưng bên cạnh lại có đông thị nữ như vậy, gặp mặt lại cách bởi một tấm bình phong, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể được gọi là “quyến rũ”?

Không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể mau chóng tiễn khách, vì suy nghĩ quá độ, Vọng Ngưng Thanh không nhận ra giọng điệu giả vờ của mình đã vương một chút khàn nhẹ không rõ ràng.

“Các hạ bảo trọng.”

“Đinh đang”, chuông gió dưới mái hiên bị gió thổi qua, phát ra tiếng kêu trong trẻo dễ nghe.

Thanh niên đang định đứng dậy rời đi bỗng khựng lại, không kiềm chế được mà quay đầu lại.

Bóng người sau bình phong vẫn đoan trang ngồi quỳ, dường như không quan tâm đến việc hắn đi hay ở của, chỉ cúi đầu, thong dong tự nhiên cầm muỗng gỗ thêm hương vào lư hương.

Trong làn hương gỗ mịt mờ, giọng nói khàn khàn lúc đó dường như chỉ là ảo giác của hắn.

Thị nữ dẫn đường thấy hắn không theo kịp, chỉ đành dừng bước quay lại, khó hiểu nói: “Các hạ?”

“À”. Kujou Shuuichi bất chợt hoàn hồn, khẽ cong môi cười xin lỗi, sau một thoáng chậm trễ, lúc này mới bước theo bước chân của thị nữ.

Tưởng rằng quý công tử này vẫn còn lưu luyến không nỡ, thị nữ vừa dẫn đường vừa mỉm cười thiện ý: “Himegimi bận rộn khóa học hàng ngày, thời gian rảnh có hạn, xin các hạ thông cảm.”

“Không sao.” Kujou Shuuichi nghe vậy cũng cười, hắn là một công tử phóng khoáng như gió mát, cười lên thật thanh thoát thoải mái như hạt muối biển trắng tinh.

“Chỉ là... đột nhiên...” Hắn cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng che đi sự mờ mịt của mình: “Đột nhiên —”

— Có chút buồn bã.

Nhẹ nhàng, không rõ ràng, một bóng đen thoáng qua trong ánh sáng, như hương gỗ lan tỏa trong phòng, như Seiu-hime bé nhỏ dưới mái hiên, rõ ràng rất bình thường, lại khiến người ta vô cớ vấn vương.

Kujou Shuuichi nghĩ không ra, chỉ khó hiểu nhíu mày, bàn tay cầm quạt nhẹ nhàng ấn vào ngực, nhịp đập của trái tim truyền đến đầu ngón tay, tiếng đập thình thịch và hỗn loạn, không theo một quy luật nào.

Một nhịp, hai nhịp...

Thần linh ơi, ta vốn vì nụ cười của nàng mà đến, nhưng vì sao một câu bảo trọng của nàng, lại khiến linh hồn ta run rẩy đến thế?

— Dường như tất cả bất hạnh trên thế gian đều đè nặng lên đôi vai nàng.



Chiều tà, mặt trời nghiêng về phía Tây.

Đàn nhạn trở về muộn tắm mình trong ánh hoàng hôn huy hoàng, ống tre dùng để múc nước trong vườn qua lại đung đưa, phát ra tiếng “cạch” khi gõ vào bệ đá.

Vì ống tre đung đưa từng làm kinh động chú nai đang nghỉ ngơi, cho nên nó có một cái tên phong nhã là “Shishiodoshi” (kinh lộc).

“Himegimi, ta vào đây.”

Katsura kéo cánh cửa giấy, thoáng nhìn đã thấy thiếu nữ đang tựa vào bậu cửa sổ, nhìn ra Shishiodoshi ngoài sân.

Bóng lưng nàng gầy gò mỏng manh, làn da lộ ra ngoài hoa phục trắng đến mức gần như trong suốt, ngay cả đường nét vai cổ cũng thật nhỏ bé yếu ớt, toát ra một vẻ đẹp bệnh tật.

Katsura nhìn chiếc bàn bên cạnh, phần thức ăn được mang vào trước đó hầu như còn nguyên, chỉ có chút cháo trắng pha cánh hoa và mật ong bị nếm qua vài muỗng nhỏ.

“Himegimi.” Katsura có chút không đành lòng: “Dù không có khẩu vị, cũng xin ngài ăn một chút, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.”

Thiếu nữ kia chính là Shirakawa Ayako, nghe vậy bèn chậm rãi quay đầu lại, hướng về phía Katsura nở một nụ cười xin lỗi: “Xin lỗi, Katsura-san. Ta thực sự không có khẩu vị.”

Katsura quỳ gối đến bên cạnh bàn, vừa thu dọn thức ăn thừa vừa khẽ thở dài: “Himegimi, nếu ngài muốn dùng bữa thì xin hãy nói với ta, ta sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn người, Katsura-san. Có người thật tốt.” Shirakawa Ayako nở nụ cười ngọt ngào, dù thân thể yếu ớt, nhưng nàng cười lên lại luôn tươi sáng và rạng rỡ.

Một Himegimi đáng yêu biết bao nhiêu? Katsura cảm thán trong lòng, dù thân thể yếu ớt, nhưng lại chưa bao giờ tự ti oán trách, giống như một dây leo mềm dẻo cố gắng vươn lên, muốn trở thành mặt trời sưởi ấm người khác.

Katsura chỉ chăm chú cảm thán vẻ tốt đẹp của Himegimi, mà không hề nhắc đến việc nếu nàng không ăn đúng giờ, thì thân là cái bóng, Takeuchi Aoko cũng phải nhịn đói theo.

Phải biết rằng, nếu Shirakawa Ayako đói bụng vào buổi tối, nhà bếp tất nhiên sẽ chuẩn bị thức ăn cho nàng. Nhưng nếu Takeuchi Aoko quá bữa ăn, thì sẽ không thể dùng bữa một cách “không hợp quy củ” được.

Trong mắt Katsura, Takeuchi Aoko làm sao quan trọng bằng tâm trạng của Himegimi nhà mình? Himegimi lương thiện như vậy, biết chuyện này chỉ thêm phiền não, sau này dù không ăn nổi cũng phải cố ăn, như vậy thì không tốt.

Shirakawa Ayako không dùng bữa, nên bữa tối của Takeuchi Aoko cũng đồng thời bị giảm một nửa.

Kết thúc một ngày học lễ nghi phức tạp và nặng nề, Vọng Ngưng Thanh trở về phòng liền thấy chiếc bàn ăn đã được thị nữ mang lên.

Một bát cháo trắng loãng, vài miếng cá tẩm vị nhạt nhẽo, vài đĩa nhỏ dưa muối tinh xảo nhưng chỉ đủ một miếng ăn, đó là tất cả.

“Himegimi hôm nay vẫn không muốn dùng bữa sao?”

“Chẳng phải vậy sao? Vừa rồi đến nhà bếp còn nghe thấy Katsura và Aoi đang nói chuyện, bảo nhà bếp buổi tối đừng tắt lửa, để dành canh nóng cho Himegimi.”

“Ôi chao... Ao-kun cũng thật không dễ dàng.”

Lời thì thầm của các thị nữ được Vọng Ngưng Thanh nghe thấy rõ ràng, nàng không có quá nhiều cảm xúc về việc này, chỉ đứng sang một bên đợi các thị nữ rời đi rồi mới bước vào phòng, để tránh việc gây khó xử cho nhau.