"Hà Thiên, mau, mau, chỗ này còn một gốc." Tống Kim Tùy lao ra khỏi bụi cây, rất nhanh túm được nam nhân ổn trọng phía sau.
Hà Thiên lạnh mặt nhìn hắn, ánh mắt nhiều hơn tia ôn nhu. Y để mặc hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, kéo về phía trước, bước chân ổn trọng dựa theo tốc độ của hắn mà thay đổi nhịp điệu. Đã ba năm kể từ khi y nghe theo nam nhân điên dồ này, rời khỏi nơi y gắn bó nửa đời người. Nói sao nhỉ, ba năm này, cuộc sống dù không yên bình như những gì y theo đuổi nhưng lại thú vị theo một cách khác.
Cái đầu đen mượt cao ngang tầm mắt, không ngừng lắc lư qua lại. Rõ ràng tuổi tác người này cùng y không khác biệt lắm, tính cách sao có thể trẻ con đến mức này. Người này, rốt cuộc ăn gì để trưởng thành?
"Mau, xem, đây, có phải nó không?" Tống Kim Tùy chỉ vào một cây cỏ nhỏ mọc gần bờ suối, đúng là loại thuốc y còn thiếu. Y theo chỉ dẫn của hắn, nhổ đi gốc thuốc, bỏ vào trong giỏ tre đeo sau lưng.
"Thế nào, Hà Thiên, ta có giỏi không? Đi hái thuốc cùng ta có thích không?"
Mập
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ừ." Y nghiêng đầu, trong mắt chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng một người: "Thích."
"Thích nhiều không? Lần sau đi hái thuốc nhớ rủ ta đi cùng nha." Ai biết ngươi đi một mình có gặp nguy hiểm nào không, đến lúc đó vẫn cần bổn lão tử chạy tới ứng cứu.
"Thích ngươi."
"..." Tuyệt, đây chính là câu trả lời tiêu chuẩn nhất trong ngày!