Pháo Hoa Ngày Đông

Chương 8



Hôm đó là ngày 14 tháng 2, Lễ Tình Nhân.

*

Sau khi sống cùng với Trịnh Đinh Vũ, Thẩm Luyện mới biết dạ dày của nàng không tốt. Mặc dù nấu ăn rất ngon, nhưng vì những năm trước bận rộn công việc, ba bữa mỗi ngày đều ăn uống qua loa, nên đã để lại căn bệnh mãn tính. Vào ngày *****ên của mỗi kỳ kinh nguyệt, nàng luôn bị đau bụng kinh rất nghiêm trọng.

 

Thẩm Luyện vô cớ nhận được ân tình từ người khác, thầm cảm thấy vô cùng áy náy, nên muốn làm nhiều việc nhỏ trong khả năng của mình để đáp lại.

 

Bởi vì năm ngày trong tuần cô phải dậy sớm để đến làm thêm ở nhà hàng Trung Quốc của Hạ Vân, bạn của Trịnh Đinh Vũ tại Ikebukuro, nên thường sẽ dậy sớm hơn Trịnh Đinh Vũ. Vừa hay bếp nằm ở tầng dưới, ngay cạnh phòng khách, nấu nướng cũng không quá phiền đến Trịnh Đinh Vũ ở tầng trên, thế nên đã xung phong nhận trách nhiệm chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.

 

Trước đây, buổi sáng cả hai đều không nấu nướng gì, chỉ tùy tiện uống chút đồ uống, ăn qua loa vài lát bánh mì cho xong bữa.

 

Trịnh Đinh Vũ không muốn vì chuyện này mà Thẩm Luyện phải hy sinh thời gian ngủ vốn đã không nhiều, nên khéo léo từ chối, nói không cần phiền phức như vậy. Nhưng Thẩm Luyện lại đáp rằng không phiền chút nào, còn nói sẽ giữ gìn vệ sinh bếp thật sạch sẽ.

 

Trịnh Đinh Vũ sợ cô hiểu lầm, hơn nữa cũng vì đã quen biết Thẩm Luyện hai ba tháng, hiểu rõ tính cách của cô, lo rằng nếu không cho cô làm gì thì cô sẽ không yên tâm ở đây, nên đành tạm thời đồng ý trước.

 

Chi phí ăn uống mỗi người chịu một nửa.

 

Thế là Trịnh Đinh Vũ bắt đầu những ngày bị ép ăn thịt ba chỉ, trứng và bánh mì nướng cháy cạnh.

 

Ăn liên tiếp ba ngày, đến ngày thứ tư, Trịnh Đinh Vũ cũng dậy sớm hơn, chuẩn bị lén lấy lại quyền kiểm soát nhà bếp. Nhưng khi nàng rửa mặt xong, xuống đến cầu thang nơi có thể nhìn thấy bếp thì phát hiện Thẩm Luyện đã dậy sớm hơn mình.

 

Trong ánh ban mai dịu dàng, cô thắt dây tạp dề, buộc tóc đuôi ngựa, lộ rõ nét đẹp sắc sảo trên gương mặt, biểu cảm nghiêm trọng như đang đối mặt với một thử thách sống còn, nhưng động tác trở chảo lại nhẹ nhàng đến mức gần như không phát ra tiếng động nào.

 

Cuối cùng khi chiên được quả trứng ốp la *****ên không cháy, không vỡ, vàng ươm và mềm mại, trên mặt cô đã hiện lên một nụ cười rõ ràng.

 

Trịnh Đinh Vũ ngóng nhìn, tim như hẫng đi một nhịp.

 

Nàng rón rén bước đi, không để Thẩm Luyện biết, lại lên lầu.

 

Ngày hôm đó, cuối cùng Thẩm Luyện đã làm được một bữa sáng vừa đẹp mắt, vừa thơm ngon và đầy hương vị. Cũng từ ngày đó, cô như được đả thông kinh mạch, bữa sáng càng ngày càng đa dạng, hương vị cũng ngày càng tuyệt hơn.

 

Cùng nhau ăn sáng, Thẩm Luyện nấu ăn, Trịnh Đinh Vũ dọn dẹp sau bữa, việc này dần trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống thường ngày giữa họ.

 

Những điều Thẩm Luyện từng lo ngại về sự bất tiện và phiền toái đều chưa từng xảy ra, có vẻ như cả hai hòa hợp hơn bất kỳ một cặp đôi nào khác.

 

Thẩm Luyện là người rất biết giữ giới hạn, Trịnh Đinh Vũ cũng là người cực kỳ biết giữ chừng mực, cả hai đều không phải lo lắng về việc đồ đạc của mình bị người kia tùy tiện lục lọi hay di chuyển.

 

Trịnh Đinh Vũ là người yêu đời, trong nhà có rất nhiều món đồ nhỏ xinh đáng yêu, khắp trên dưới tầng đều đặt đầy những mô hình hoạt hình và figure nàng yêu thích, nhưng không bao giờ bày bừa, nên nhà lúc nào cũng gọn gàng. Nàng còn có thói quen dọn dẹp định kỳ, luôn để đồ đạc vào đúng chỗ ngay sau khi dùng xong.

 

May mắn thay, Thẩm Luyện cũng là người sạch sẽ, ngăn nắp, thậm chí còn hơi có chút nghiêm khắc trong việc giữ gìn vệ sinh.

 

Buổi tối sau khi tan ca, nếu không quá mệt, Trịnh Đinh Vũ thích xem các bộ anime mới để thư giãn, Thẩm Luyện cũng rất vui khi xem cùng nàng. Khi còn ở trong nước, thi thoảng cô cũng xem anime. Hiện tại, xem anime còn có thể luyện nghe nữa. Trịnh Đinh Vũ còn sẵn lòng làm cô giáo của Thẩm Luyện, thỉnh thoảng sửa cho cô cách nhấn nhá trọng âm trong các câu giao tiếp hàng ngày, đúng nghĩa một công đôi việc.

 

Cả hai từng cùng ngồi trước bàn học đến khuya, Trịnh Đinh Vũ làm báo cáo cho quán nướng, Thẩm Luyện làm bài tập ở trường ngôn ngữ và làm đề thi thử EJU; họ cũng cùng nhau ngồi trước tivi giải trí, kết nối với máy Switch, mỗi người cầm một tay cầm chơi Super Mario.

 

Sống chung không khiến cả hai cảm thấy bất tiện, ngược lại, ngôi nhà này và cuộc sống ở Tokyo của họ dần có được hình hài của một cuộc sống thật sự hơn.

 

Ngày 4 tháng 2 năm ấy, tuyết đầu mùa rơi ở Tokyo. Trên đường đi làm về, cả hai cùng chung một chiếc ô, bước đi trên con phố đã phủ một lớp tuyết mỏng.

 

Thẩm Luyện hỏi Trịnh Đinh Vũ: "Chị... có về nhà ăn Tết không?" Thời gian đã gần đến dịp Tết Nguyên Đán, nhân viên người Trung trong cửa hàng đều đang bàn tán về việc năm nay có về quê ăn Tết hay không, vé máy bay có đắt không.

 

Trịnh Đinh Vũ thích những ngày có tuyết rơi, nàng giơ tay hứng những bông tuyết ngoài ô rồi đáp: "Không về nhà."

 

Thẩm Luyện gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Cô hơi nghiêng ô về phía trước, che chắn cho tay Trịnh Đinh Vũ không bị những bông tuyết tiếp tục rơi vào.

 

Trịnh Đinh Vũ nhận ra, hơi không hài lòng quay đầu nhìn cô.

 

Thẩm Luyện nói: "Tay chị đã đỏ lạnh hết rồi."

 

Hàng mi dài của Trịnh Đinh Vũ chớp chớp, mỉm cười nhẹ nhàng. Nàng quay lại, rút tay về, thở ra một làn khói trắng, thổi tan những bông tuyết trong lòng bàn tay, rồi bỏ tay vào túi áo khoác.

 

Nàng chăm chú nhìn về con đường phía trước, nhẹ nhàng giải thích: "Ở trong nước không còn gì để chị lưu luyến nữa."

 

Thẩm Luyện vô thức bước chậm lại, lắng tai nghe.

 

Đây là lần *****ên Trịnh Đinh Vũ kể cho cô nghe về gia đình mình.

 

Trịnh Đinh Vũ nói: "Nhà chị ở nông thôn, bố mẹ lúc đó làm kinh doanh nhỏ có chút tiền, nhưng tư tưởng rất cổ hủ, trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng. Chị có hai chị gái lớn, trong đó một người ngay khi vừa sinh ra đã bị họ đưa cho người khác nuôi. Sau khi chị ra đời, ban đầu họ cũng định gửi đi, nhưng họ đi xem bói rồi được báo rằng giữ chị lại sẽ sinh được một bé trai, nên cuối cùng đã để chị ở lại."

 

"Để tránh chính sách kế hoạch hóa gia đình, họ gửi chị đến nhà một người bà họ hàng xa cùng làng, đưa cho bà một ít tiền để chăm sóc chị, giấy tờ hộ khẩu cũng đăng ký nhờ ở nhà một người thân khác. Mãi đến khi chị lên năm, em trai ra đời, hộ khẩu được làm xong, thì chị mới được đón về nhà."

 

"Nhưng ở ngoài đó, chị vẫn không được phép gọi họ là bố mẹ. Tên Trịnh Đinh Vũ là do chị tự đổi trước khi đi nước ngoài, suốt nhiều năm qua, chị chỉ được gọi là em gái Trịnh."

 

"Khi chị học cấp hai, bố bị lừa mất tiền trong một vụ đầu tư, hoàn cảnh gia đình sa sút nghiêm trọng. Đến lúc đăng ký thi tuyển vào cấp ba, họ không chịu nộp cho chị mười hai nghìn tệ phí chọn trường, mà để dành tiền cho em trai, gom đủ ba mươi nghìn mua hộ khẩu vào trường trung học tốt hơn. Chị chỉ thiếu một điểm, nguyện vọng một bị trượt."

 

"Năm lớp 12, trong làng rộ lên phong trào ra nước ngoài, nhiều thanh niên ở nhà không có tương lai đều đã đi hết. Họ cũng muốn chị đi nước ngoài, mong chị kiếm được tiền để cùng trả nợ cho gia đình, tốt nhất là lấy được người bên đó, có được tư cách cư trú, để sau này em trai có thêm một con đường lui, nếu ở trong nước không sống được thì cũng có thể theo chị ra nước ngoài."

 

"Chị nghe lời họ, đồng ý ra nước ngoài, chọn nước mà họ hàng ít người ở nhất, đó là Nhật Bản. Sau khi trả hết tiền phí môi giới, học phí và chi phí sinh hoạt mà họ đã giúp chị ứng trước, hầu như chị không gửi tiền về nhà nữa, từ đó mối quan hệ giữa chị và họ cũng gần như cắt đứt."

 

"Mọi người về nước ăn Tết là để về nhà ăn Tết. Nhưng với chị, chẳng có gì khác biệt cả."

 

"Ở trong nước, chị cũng không có nhà."

 

Giọng nàng không hề buồn bã, như đang nói về một chuyện bình thường, không liên quan gì đến bản thân.

 

Nhưng Thẩm Luyện, người đã từng trải qua một thế giới đổ vỡ như vậy, hiểu rằng để thật sự không bận tâm, hoàn toàn buông bỏ việc không được người thân yêu thương, bị tổn thương và phải tự vực dậy bản thân, cần phải nuốt bao nhiêu nước mắt, chịu đựng biết bao đắng cay.

 

Cô không giỏi an ủi người khác, không biết nói gì để vừa không quá lời lại không quá hời hợt.

 

Sau khi ngập ngừng hai giây, cô vụng về nói: "Trịnh Đinh Vũ, em cũng không có nhà, nên em cũng sẽ không về nước ăn Tết."

 

Cô muốn nói với Trịnh Đinh Vũ rằng, nàng không đơn độc. Họ giống nhau. Nàng có thể đồng cảm với cô.

 

Trịnh Đinh Vũ dường như hiểu ý cô. Nàng quay đầu, ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt bỗng rạng rỡ, tâm trạng cũng tốt lên, trêu: "Vậy, bạn nhỏ 'vô gia cư' giống chị ơi, đêm giao thừa định làm gì đây?"

 

Thẩm Luyện chưa từng nghĩ đến điều này, cô chỉ biết đêm hôm đó mình phải đi làm ca tối. Cô hỏi lại: "Còn chị định làm gì?"

 

Trịnh Đinh Vũ đáp: "Hạ Vân cùng vài người bạn khác ở Nhật mời bọn mình đến ăn bữa cơm đoàn viên sau khi tan ca, em có muốn đi không?"

 

Thẩm Luyện đoán chắc phần lớn là vì Trịnh Đinh Vũ là người tốt, sợ cô đón giao thừa một mình sẽ buồn, nên mới nói họ mời hai người cùng đi. Dù sao trong số đó, người Thẩm Luyện quen chỉ có chủ nhà hàng Trung Hoa Hạ Vân cùng gia đình.

 

Cô nói: "Em sao cũng được, thật ra đêm giao thừa cũng không phải là một ngày lễ quá đặc biệt với em."

 

"Những năm trước ở trong nước, em ghét nhất là đêm giao thừa và Tết Nguyên Đán. Bởi vì mỗi năm đều phải về quê nội của bố, cùng cả đại gia đình bên đó đón Tết, mà bất cứ bà cô, dì chú nào không quen biết cũng có thể chỉ trỏ, ra lệnh với mẹ con em. Em cảm thấy rất khó chịu."

 

Khi nói "em rất khó chịu," cô thoáng cau mày, hiếm khi không giữ nét mặt lạnh lùng, lộ ra chút vẻ đáng yêu như trẻ con.

 

Chắc hẳn thật sự rất bực bội.

 

Trịnh Đinh Vũ cười càng thêm sâu: "Thực ra chị cũng vậy, vậy thì chúng ta đều không đi nhé?"

 

"Hả?"

 

Trịnh Đinh Vũ nói: "Chúng ta đều không tham gia cái sự náo nhiệt ấy nữa, tan ca là về nhà ngủ một giấc thật thoải mái. Cũng có thể tự mang chút đồ nướng về, uống ít rượu, làm cho có không khí đón năm mới cũng được?"

 

Ánh mắt Thẩm Luyện hiện lên sự mong chờ, đồng ý: "Vâng."

 

"Đợi đã," Trịnh Đinh Vũ trêu cô, "Em uống rượu được không đấy?"

 

Thẩm Luyện trầm giọng: "Em đã trưởng thành rồi, uống được."

 

Trịnh Đinh Vũ khẽ cười thành tiếng.

 

Đêm giao thừa năm đó, hai người vẫn đi làm như thường lệ, cũng tan ca như mọi ngày.

 

Họ không mang đồ nướng về, mà chuẩn bị sẵn nguyên liệu, định về nhà ăn một bữa sukiyaki đơn giản.

 

Trên đường về, lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, họ bước vào mua một chai nước sốt. Khi ra khỏi cửa hàng, Thẩm Luyện ngẩng đầu nhìn thấy một góc của tháp Tokyo, bỗng chốc sững lại, dừng bước.

 

Trịnh Đinh Vũ nhận ra, hỏi cô: "Sao vậy?"

 

Thẩm Luyện nhìn về phía tháp Tokyo xa xa, nói: "Màu sắc hôm nay khác quá."

 

Trịnh Đinh Vũ nhìn theo ánh mắt cô, thấy tháp Tokyo đang được trang trí bằng đèn màu đỏ dưới màn đêm.

 

"Đó là màu đỏ đặc biệt hàng năm, chỉ có đúng đêm giao thừa hôm nay tháp Tokyo mới thắp đèn màu này." Trịnh Đinh Vũ giải thích.

 

Thẩm Luyện hỏi: "Mỗi năm đều vậy sao?"

 

Trịnh Đinh Vũ đáp: "Ừm."

 

"Cũng khá đặc biệt."

 

"Đẹp không?"

 

"Cũng tạm được," Thẩm Luyện trả lời nhẹ nhàng. Có lẽ vì Trịnh Đinh Vũ đã từng thấy cô lúc khó khăn nhất, chấp nhận những bí mật sâu kín nhất trong cô, hoặc có thể vì họ từng chia sẻ những nỗi đau, hiểu rằng nhịp đập cuộc đời mình từng đau đớn cùng một tần số, nên cô rất tự nhiên kể với Trịnh Đinh Vũ: "Lúc mới đến Nhật, có một thời gian em thường đi ngang đây, nhìn ngắm tháp này đến mức ngẩn ngơ."

 

"Ừm?" Trịnh Đinh Vũ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ lắng nghe.

 

Thẩm Luyện nói: "Lúc đó, em ăn không ngon, ngủ cũng không yên, muốn ra ngoài tìm việc làm thêm mà ngay cả lối ra ga tàu điện cũng không tìm được, đi tàu cũng chẳng hiểu gì, cảm giác như mọi thứ đều đang chống lại mình."

 

Kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.

 

"Em đã từng nghi ngờ rất nhiều lần, không biết có phải mình quá ngây thơ, đã nghĩ chuyện rời bỏ quê hương là điều quá đơn giản hay không. Biết bao người Nhật bản địa theo đuổi ước mơ đến Tokyo còn không thể sinh tồn được, một người nước ngoài như em, ngay cả nói cũng không rõ, vậy thì dựa vào đâu, vì sao lại nghĩ mình có thể đứng vững ở nơi này chứ."

 

Cô rũ mắt, ánh đèn chiếu qua hàng mi tạo nên một tầng bóng mờ nhạt.

 

Trịnh Đinh Vũ nhìn cô, ánh mắt khẽ lay động, lan ra một tầng sáng dịu dàng.

 

"Lúc mới đến đây, chị cũng từng nghĩ như vậy." Cô khẽ nói.

 

Thẩm Luyện hỏi: "Còn bây giờ thì sao?"

 

"Bây giờ đã không nghĩ vậy nữa."

 

"Thẩm Luyện." Nàng bỗng gọi tên cô, rồi nở một nụ cười rất tươi.

 

Thẩm Luyện nghiêng đầu: "Ơi?"

 

Trịnh Đinh Vũ nói: "Tối mai, chúng ta lên đài quan sát ngắm cảnh đêm Tokyo đi."

 

Thẩm Luyện ngẩn ngơ.

 

Trịnh Đinh Vũ nói: "Không cần lúc nào cũng ngước nhìn nó, chúng ta, giống như tất cả mọi người ở Tokyo, cũng có tư cách để nhìn xuống thành phố này từ trên cao."

 

"Chỉ cần em muốn, em cố gắng, khung cảnh này cũng có thể trở thành phong cảnh bình thường mà ta đi ngang qua, muốn ngắm là ngắm được." Tối hôm sau, khi đứng trên đài quan sát ở Roppongi nhìn xuống Tokyo, Trịnh Đinh Vũ đã nói như vậy.

 

Hôm đó là ngày 14 tháng 2, Lễ Tình Nhân.

 

Bên ngoài bức tường kính, giữa rừng thép bê tông, ánh đèn neon rực rỡ, sắc màu rực rỡ như ánh vàng nhảy múa giữa đêm.

 

Những ánh đèn phồn hoa của thành phố lấp lánh trong đáy mắt Trịnh Đinh Vũ.

 

Thẩm Luyện nhìn vào đôi mắt sáng ngời và kiên định của nàng, không thể không tin tưởng, không thể không được truyền cảm hứng, không thể không một lần nữa khơi dậy chút khát vọng và mong chờ về cuộc sống, về tương lai.

 

Năm đó, Tết Nguyên Đán là cái Tết tốt đẹp nhất trong 19 năm cuộc đời của Thẩm Luyện. Dù không có gì cả, không pháo hoa, không pháo trúc, cũng không có bữa cơm đoàn viên.

 

Nhưng cô có Trịnh Đinh Vũ.

 

Mùa đông dài nơi đất khách cùng những đêm lạnh lẽo nơi xứ người bỗng chốc không còn cô đơn và lạnh giá nữa.

 

Đó cũng là khởi đầu để cô bắt đầu yêu thích đêm giao thừa và Tết Nguyên Đán trong những năm sau này của cuộc đời.